Mỹ Thuật

Posted in Mỹ Thuật | Tagged | Comments Off on Mỹ Thuật

Thơ Nguyễn Phúc Sông Hương

Nửa Hồn Xuân Lộc

Nếu được như bố già thượng sĩ
Nghe tin lui quân chỉ nhìn trời,
Vỗ về nón sắt, cười khinh bạc,
Chắc hẳn lòng ta cũng thảnh thơi.

Còn ta nhận lệnh rời Xuân Lộc
Lại muốn tìm em nói ít lời,
Nhưng sợ áo mình đầy khói súng
Cay nồng mắt người gục trên vai.

Vì chắc ôm nhau em sẽ khóc,
Khóc theo, vợ lính cả trăm người!
Em biết dù tim ta sắt đá
Cũng vỡ theo ngàn giọt lệ rơi.

Mây xa dù quen đời chia biệt
Ngoảnh mặt ra đi cũng ngậm ngùi.
Rút quân, bỏ lại hồn ta đó
Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời!

Bí mật lui quân mà đành phụ
Mối tình Long Khánh tội người ơi.
Mất thêm Xuân Lộc tay càng ngắn
Núm ruột miền Trung càng xa vời.

Sáng mai thức dậy, em buồn lắm
Sẽ khóc trách ta nỡ phụ người.
Lòng ta như trái sầu riêng rụng
Trong vườn em đó vỡ làm đôi!

Đêm nay Xuân Lộc vầng trăng khuyết
Như một vành tang bịt đất trời!
Chân theo quân rút, hồn ta ở
Sông nước La Ngà pha máu sôi;

Thương chiếc cầu tre chờ thác lũ
Cuốn qua Xuân Lộc khóc cùng người
Ta đi, áo nhuộm màu đất đỏ
Cao su vướng tóc mãi thơm mùi,

Tiếc quá nắng vàng phơi áo trận,
Vườn nhà em chuối chín vàng tươi.
Ta nhớ người bên đàn thỏ trắng,
Cho bầy gà nắm lúa đang phơi,

Chôm chôm hai gốc đong đưa võng,
Ru nắng mùa xuân đẹp nụ cười…
Nếu được đưa quân lên Định Quán
Cuối cùng một trận cũng là vui

Núi Chứa Chan kia sừng sững đứng
Sư đoàn 18 sao quân lui?
Thân ta là ngựa sao không hí
Cho nỗi đau lan rộng đất trời.

Hồn ta là kiếm sao không chém
Rạp ngã rừng xanh, bạt núi đồi.
Hỡi ơi! chân bước qua Bình Giã
Cẩm Mỹ nhà ai khói, ngậm ngùi!

Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy
Xóm làng Gia Kiệm nhớ khôn nguôi.
Đêm nay Xuân Lộc, đoàn quân rút
Đành biệt nhau, xin tạ lỗi người.

Chao ơi tiếng tắc kè thê thiết
Kêu giữa đêm dài sợ lẻ loi,
Chân bước, nửa hồn chinh chiến giục
Nửa hồn Xuân Lộc gọi quay lui.

Ta biết dưới hầm em đang khóc
Thét gầm pháo địch dập không thôi
Em ơi Xuân Lộc, em Xuân Lộc
Xích sắt nghiến qua những xác người.

Nguyễn Phúc Sông Hương

Posted in Thơ, Văn Học | Tagged | Comments Off on Thơ Nguyễn Phúc Sông Hương

Giỗ tổ Hùng Vương

GIỖ TỔ HÙNG VƯƠNG
Boston – 2024

Posted in Thông Tin | Tagged | Comments Off on Giỗ tổ Hùng Vương

Tháng 4 đen

Posted in Thông Tin | Tagged | Comments Off on Tháng 4 đen

Nhiếp ảnh

Rehahn Croquevielle, nhiếp ảnh gia người Pháp
và 40.000 bức hình chụp tại Việt Nam

photography vector logo

Posted in Mỹ Thuật | Tagged | Comments Off on Nhiếp ảnh

Ngô Ái Loan

DUYÊN

Quảng trị là quê hương của tôi và cũng là quê hương của ca sĩ Duy Khánh . Bây giờ tôi kể về thời gian nơi thành phố tôi được sinh ra và lớn lên, thuở đó tôi biết ba tôi và chú Duy Khánh có quen biết nhau, thực ra thành phố Quảng Trị rất nhỏ và hầu như những người cùng chung một thế hệ với nhau thì họ rất dễ kết bạn, rồi như hợp gu với nhau thì đi đến kết thân .

Tôi nghe ba tôi kể gia đình của chú Duy Khánh thuộc tầng lớp thượng lưu, cho nên chuyện chú muốn trở thành ca sĩ thì bị người nhà phản đối rất kiên quyết . Nhưng vì sự đam mê quá mãnh liệt với thế giới âm nhạc đến nỗi chú từ bỏ gia đình ra đi để đạt thành mộng ước của mình . Qua một thời gian dài tha hương lập nghiệp, cho tới khi chú đã nổi tiếng là một ca sĩ có một chất giọng đặc biệt và luôn những sáng tác thật hay đi sâu vào lòng người, thì không bao lâu chú theo đoàn hát trở về Quảng Trị . Để trình diễn trong một chương trình đại nhạc hội tại rạp chiếu phim Đại Chúng . Một rạp hát duy nhất của tỉnh nhà .

Ba tôi gặp lại chú Duy Khánh . Cả hai người bạn thân thật mừng vui và ba tôi vô cùng hãnh diện khi thấy bạn mình đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng khắp cả mọi nơi . Trong trí nhớ của tôi từ khi còn bé là mỗi khi chú đứng trình diễn trên sân khấu thì thường hay mặc nguyên bộ đồ vest màu trắng tinh, với nụ cười thật tươi thật đẹp.

Ba tôi lúc bấy giờ có mở một tiệm chụp hình trên đường Trần Hưng Đạo mang bảng hiệu là Thiện Phát . Thử hỏi bộ đèn đuốc trong tiệm là để hành nghề kiếm cơm ăn áo mặc cho gia đình . Vậy mà khi đoàn hát nhờ chú Duy Khánh hỏi mượn để cho sân khấu có thêm ánh sáng . Ba tôi không hề chần chừ do dự gì hết , thế là háo hức tự nguyện mang tới rạp ngay tức khắc . Đã nói bà nội tôi sanh ba ra trong dòng máu được di truyền là dòng máu nghệ sĩ của bà nội tôi, bà tôi một thời là cô đào hát bộ thanh sắc vẹn toàn . Nên bất cứ chuyện gì liên quan tới ánh đèn sân khấu luôn làm cho Ba tôi yêu thích tới say mê .

Bánh ít qua đi bánh qui trả lại, thế thì đương nhiên tôi được mấy cô mấy chú nghệ sĩ trong đoàn cho tôi vào rạp không phải mua vé, được đứng coi cọp bên cánh mần nhung . Đoàn diễn bao đêm thì tôi có mặt bấy nhiêu đêm trong niềm say mê mẩn qua những tiếng hát và những vỡ kịch bi hài trên sân khấu.

Rồi thì “cuộc vui nào cũng tàn”, tới lúc đoàn hát dọn dẹp tháo gở phong màn . Ngày đoàn hát rời đi tôi với ba cũng có mặt để đưa tiễn. Ba tôi đứng bịn rịn nói câu từ giã với chú Duy Khánh mong hẹn ngày tái ngộ . Bao năm trôi qua tôi nhớ như in trong đầu khi chú đưa tay nhéo hai cái má bầu bỉnh của tôi rồi nói : ” con nhỏ ni có đôi mắt thật đẹp ” .

Đoàn xe lăn bánh cùng những bàn tay đưa lên vẫy chào từ giả thành phố Quảng Trị để lên đường lưu diễn tới nơi một thành phố khác . Tôi cùng ba đứng nhìn theo cho tới khi những chiếc xe chở đoàn hát xa khuất, trả lại quê nhà với cuộc sống thanh bình êm ả như dòng sông Thạch Hãn vẫn lặng lờ trôi qua cùng ngày tháng . Trả lại quê nhà với những mùa mưa da diết mù trời thúi đất, với những mùa nắng khô khốc thiêu cháy ruộng nương.

Phải nói hơn mười năm sau gia đình tôi mới gặp lại chú Duy Khánh tại Sài Gòn . Chú vẫn thế rất thân gần với gia đình tôi thật dễ thương như những ngày trên quê hương . Lúc này chú làm ăn rất phát đạt, mở một lớp dạy hát rất đông học trò rồi chú cũng đã ra nhiều băng nhạc và được mời hát trên đài truyền hình .

Còn ba tôi lúc đó chỉ là ông Hạ Sĩ làm việc trong Nha Chiến Tranh Tâm Lý với chức vụ coi về những phim ảnh tài liệu rất đúng với sở thích của mình. Gia đình chúng tôi từ khi bước tới Sài Gòn ở trong một con hẻm nhỏ trên đường Trần Quang Diệu, an cư trong một căn nhà bằng gác gổ rất khiêm nhường . Vậy mà lâu lâu chú Duy Khánh rủ vài người bạn tới nhà cùng ba tôi bày tiệc nhậu tâm tình bên nhau . Nhà chật hẹp nên phải kéo chiếc bàn nhỏ ra trước cửa nhà với mấy chiếc ghế xếp mở ra ngồi cũng chẳng thoải mái gì cả . Nhưng cái tình cảm của họ thật dễ thương . Họ là ai ? chính là những người nghệ sĩ có tên tuổi lúc bấy giờ . Như bác Châu kỳ là nhạc sĩ với rất nhiều ca khúc nổi tiếng, chú Tô KIều Ngân là một nhà thơ và chú Tuấn Hùng tôi nhớ chú là kịch sĩ tài ba. Lúc đó tôi đã mười lăm tuổi, tuổi đủ biết lăng xăng đi mua thêm rượu, biết đồ nhậu quán nào ngon để cho họ chén chứ chén anh suốt cả đêm khuya .

Tôi nhớ bác Châu Kỳ bác kể chuyện bằng tiếng Huế dẻo hơn cả kẹo kéo, có câu chuyện mà mỗi khi tôi nhớ về bác Châu kỳ là không sao nhịn được cười, bác kể :” Có một mệ được mời đi ăn giổ, vô tình mệ thấy chiếc nhẫn vàng ở nơi rữa mặt, mệ vội đánh cắp nhét vô trong gói xôi bảo là xin về cho đứa cháu . Nhưng xui xẻo cho mệ vì tiệc chưa tan nhưng người mất chiếc nhẫn đã hốt hoảng đi tìm kiếm . Sau khi điểm mặt hết mọi người, thì mệ là người cuối cùng xin được khám xét . Chuyện khả nghi nằm trong gói xôi của mệ và họ đã tìm ra chiếc nhẫn vàng trong đó . Để chửa lại chuyện xấu hổ, mệ to tiếng la làng lên chửi … mã cha đứa nào dám nhét cái chiếc nhẫn trong xôi của mệ, may mà cháu mệ chưa ăn, chứ mà nó ăn bị mắc cổ thì tau bới cả mồ mã tổ tiên ra tau chưởi, rồi tau đi kiện cho mà tàn mạt cả lũ tụi bây …” .

Những câu chuyện vui buồn trong cuộc sống cứ thế mà cù cưa chén chú chén anh cho tới khi đêm vào sâu khuya khoắc, họ mới đứng lên ngã nghiêng kéo nhau ra về . Lúc nào ba tôi cũng tiễn chú Duy Khánh với vòng ôm trìu mến. Và rồi mỗi khi chú ra cuốn băng nhạc nào cũng cho người mang tới nhà biếu cho ba tôi cuốn băng nhạc đó . Cuốn băng nhạc hồi xưa cuộn lại to như cuộn phim ảnh chiếu trên màn bạc . Ngoài ra thỉnh thoảng chú mời cả gia đình tôi đi ăn ở những nhà hàng sang trọng có những món ăn thật ngon . Tình anh em cùng quê hương giữa ba tôi với chú vẫn như nhất không hề thay đổi … cho tới khi biến cố đau thương của đất nước .

Chúng tôi hoàn toàn mất tin tức về chú Duy Khánh . Chúng tôi nghĩ có lẻ chú đã ra đi trong những ngày biến loạn .Và rồi gia đình tôi những người bị ở lại trong cái địa ngục trần gian sau năm 1975 cũng phải lo chạy cơm hằng bữa . Cuộc sống khắc khoải lo sợ luôn bị rình rập ngày đêm của những con mắt cú vọ nằm vùng bấy lâu nay . Đó là những bộ mặt ngu ngơ hiền lành qua thân phận thằng đổ rác, con gánh nước mướn trước đây. Tất cả đã lộ nguyên hình với bộ dạng lạnh lùng gian ác .

Những kỷ niệm tưởng chừng như đã chết theo ngày tháng hay đã được giấu kín im nằm dưới mộ huyệt tối đen . Thì bỗng dưng có một buổi tối chú Duy Khánh xuất hiện trước cửa nhà, đó là vào năm 1978 . Lúc này tôi đã có đứa con thứ hai . Gia đinh ngở ngàng gặp lại chú . Nhìn chú thật khắc khổ buồn rầu thật trái ngược với những hình ảnh gương mặt tươI vui với nụ cười sảng khoái của chú trên bàn rượu và dáng vẻ bề thế trong công việc làm ăn đang trên đà phát triển lớn mạnh ngày nào.

Gia đình mừng rơi nước mắt khi thấy chú vẫn còn sống sót và chú cũng mừng khi thấy gia đình chúng tôi trải qua cơn biến loạn vẫn còn đông đủ không thiếu một ai . Chúng tôi ngồi xuống bên nhau, kể lể cho nhau biết bao nhiêu nỗi niềm thương cảm . Từ đó chú thỉnh thoảng ghé qua có khi ở lâu, có khi chỉ trong chốc lát . Nhưng rồi khoảng thời gian về sau bỗng dưng chú không còn lui tới nữa . Gia đình nghĩ chắc chú đang tìm đường vượt biển để đào thoát ra khỏi đất nước .

Năm 1991 tại San Jose trong hội chợ xuân, tôi gặp lại chú đang đứng trong quầy hàng bán CD tiếng hát của ca sĩ Duy Khánh . Tôi tớI gần bên chú dạ thưa chú một tiếng thật lớn . Chú quay lại nhìn tôi với đôi mắt mở to với miệng cười thật đẹp . Chú cháu nhìn nhau thật bồi hồi xúc động, nhưng trong mắt thực đã nói ra hết biết bao nhiêu điều cay đắng nghiệt ngả đã từng trải qua khi còn ở lại nơi quê nhà .

Vì cuộc sống mới mẻ trên một đất nước lạ xa, chú cùng gia đình của chú lại phải bắt đầu lại từ con số không . Tâm trạng chưa được ổn định còn phải bỡ ngở quá nhiều điều trước mắt . Tôi nhìn thấy chú bị bận rộn với khách tới mua CD thật đông nên không có thời gian để chuyện trò . Tôi mừng cho chú buôn may bán đắt và mỉm cười chào chú sau khi đã ghi lại số phôn để cho chú tiện liên lạc về sau . Cái trẻ trung chú vẫn còn sót lại bấy nhiêu năm qua khi chú nghiêng qua tai tôi thầm thì :” nì răng mờ đẹp rứa, đẹp hơn hồi trước nhiều nì ” . Tôi thấy vui và cũng nói nho nhỏ lại :” Thiếp đã năm con rồi ” chú ơi …

Không biết có ai tin vào chữ ” Duyên ” không ? . Còn tôi thì tin lắm, tôi tin cái duyên giữa gia đình tôi và chú coi như đã hết . Cho dù chúng tôi đã có cơ hội sống cùng trên một đất nước tự do, nhưng kể từ mùa xuân năm đó . Hình ảnh của chú đã lấy lại ít nhiều phong độ trước kia tôi thật sự mừng cho chú . Cho dẫu chú sau này chưa hề gọi phôn để hỏi thăm gia đình tôi, nhưng tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng ở nơi chú đã có sự đổi thay với tình cảm đã vun đắp từ những tháng ngày còn xưa hơn cả trái đất giữa chú và gia đình tôi .

Đời sống luôn có những tình huống đôi khi đã khiến cho mình không sao tự làm chủ lấy bản thân . Tôi lại nằm lòng những điều Phật dạy ” Mọi sự tùy duyên, duyên tận, duyên diệt ” . Và cho đến khi biết tin ca sĩ Duy Khánh qua đời trong radio vào một buổi chiều tôi đang lái xe đi làm về . Trái tim tôi nhói lên bên trong lồng ngực . Tôi bị mất bình tĩnh vội tấp xe vào bên lề đường, ngồi im lặng với những kỷ niệm ngày xưa cho tới khi đèn đường bật sáng .

Hình ảnh người ca sĩ với gương mặt khôi ngô tuấn tú trong bộ đồ vest màu trắng tinh ngày nào, với giọng hát mang nặng âm hưởng tiếng nói quê hương Quảng Trị của chúng tôi . Cùng với những sáng tác âm nhạc đẹp đã đi sâu vào lòng người hâm mộ . Và hình ảnh con bé con năm tuổi từ ngày xa xưa đó đứng lấp ló bên cánh gà sân khấu để nghe ca sĩ Duy Khánh hát . Con bé giờ đây tóc cũng đã hoa râm . Trăm năm con đường trước mặt, chú đã bỏ cuộc giữa chừng để thảnh thơi ra đi . Thôi thì để con bé ngày xưa đi tiếp tục quảng đường còn lại … rồi sẽ có một ngày nó cũng rũ bỏ hết những nỗi ai bi …tháp cánh bay lên trời cao thênh thang … theo mây trôi … gió thoảng … . Giả từ kiếp nhân sinh như một cơn mộng dài …

Ngô Ái Loan
June-2013

Posted in Truyện Ngắn, Văn Học | Tagged | Comments Off on Ngô Ái Loan

Lê Thu Uyên

Em Có Về Quảng Trị Với Anh Không

Nhạc:Nguyễn Chí Quyết
Thơ: Nguyễn Thị Việt Nga & Phú Quang Nguyễn
Ca sĩ Lê Thu Uyên

Ca sĩ Lê Thu Uyên người làng Phú Kinh, xã Hải Hòa, huyện Hải Lăng, tỉnh Quảng Trị

Posted in Âm Nhạc | Comments Off on Lê Thu Uyên

Chuyện ngắn

Chuyện ngắn

Trang Reader’s Digest (Hoa Kỳ) đã đề xuất độc giả gửi về những câu chuyện tử tế trong cuộc sống mà họ đã trải qua để lan tỏa những giá trị tốt đẹp. Những mẩu chuyện ngắn rất đỗi bình dị, hy vọng sẽ chạm đến trái tim độc giả . 

Cuộc sống chỉ thực sự có ý nghĩa khi người với người biết quan tâm, chở che và yêu thương nhau. Dưới đây là những câu chuyện kể về những con người bình dị với những việc làm mộc mạc, vô tư nhưng giàu lòng trắc ẩn.

1. Tiền hoa của mẹ
Có một lần tôi đi siêu thị, khi thanh toán tiền hàng tại quầy thu ngân, tôi bị thiếu 12 đô-la, nhưng trên người chẳng còn đồng nào cả. Tôi đang loay hoay để trả lại bớt hàng hóa thì một người khách bên cạnh đưa cho tôi một tờ 20 đô-la.

Tôi mỉm cười và nói với anh ta: “Ồ, xin đừng tự làm khó cho bản thân”.

Anh ấy đáp lại: “Hãy để tôi kể cho cô nghe chuyện này. Mẹ tôi bị ung thư, bà đang nằm trong bệnh viện. Tôi đến thăm và mang cho bà mỗi ngày một bó hoa. Sáng nay, bà ấy đã nổi giận với tôi vì tôi tiêu nhiều tiền cho việc mua hoa. Bà ấy yêu cầu: ‘Hãy dùng sồ tiền đó để làm một việc gì khác đi’. Vì vậy, xin cô hãy vui lòng nhận nó. Cứ coi như đó là hoa của mẹ tôi”.

Leslie Wagner, bang Arkansas.

2. Nhân viên sân bay tốt bụng
Vì quên các quy định của sân bay về chất lỏng được mang theo hành lý xách tay, ngay tại khâu kiểm tra an ninh, tôi đã phải bỏ lại tất cả các hộp màu vẽ của mình.

Một tuần sau đó, khi tôi trở lại, tôi thấy một nhân viên phục vụ đang ở khu vực hành lý với túi đựng các hộp màu vẽ của tôi. Anh ấy không chỉ giữ chúng cho tôi, mà còn để ý kiểm tra ngày giờ trở lại của tôi để trả chúng tận tay.

Marilyn Kinsella, Canada.

3. 11km của lòng tốt
Rời khỏi một cửa hàng, tôi trở lại xe và nhận ra rằng cả chìa khóa lẫn điện thoại đều bị để lại trong chiếc xe đã khóa!

Một thiếu niên đi xe đạp qua. Khi thấy tôi đang đá lốp xe với vẻ mặt bế tắc, cậu ta hỏi: “Anh đang gặp chuyện gì vậy?”.

Tôi giải thích tình cảnh của mình và nói: “Kể cả nếu anh gọi được cho vợ, chị ấy cũng không thể mang chìa khóa đến cho anh được, vì đây là chiếc xe duy nhất của bọn anh”.

Cậu thiếu niên đưa điện thoại của cậu cho tôi và nói: “Anh hãy gọi cho vợ anh đi, bảo với chị ấy là em sẽ đến lấy chìa khóa”.

“Quãng đường cả đi và về là hơn 11km đấy”, tôi kêu lên.

“Đừng lo điều đó ạ”, cậu trấn an tôi.

Một giờ sau, cậu thiếu niên đã trở lại với chìa khóa trong tay. Tôi tặng cậu một ít tiền nhưng cậu từ chối. “Hãy coi như là em vừa tập thể dục đi”, cậu nói. Rồi giống như một chàng cao bồi trong các bộ phim, cậu nhảy lên xe và biến mất sau ánh hoàng hôn.

Clarence W. Stephens, bang Kentucky.

Posted in Văn Hóa | Tagged | Comments Off on Chuyện ngắn

TRIẾT HỌC CHÍNH TRỊ

LỊCH SỬ TRIẾT HỌC CHÍNH TRỊ

Biên soạn: Minh Anh – Vi Yên
[Nhóm Tinh Thần Khai Minh]

BÀI I
TRIẾT HỌC CHÍNH TRỊ
Tác giả: Nguyễn Ước

Trích :

III. Tưởng quốc Utopia

12 | 591
Trong kho tàng tri thức của nhân loại, cuốn Republic (Cộng hòa) của Plato là một tác phẩm vĩ đại tới nổi triết gia, nhà thơ và nhà tiểu luận Ralph W. Emerson (1803-1882) của Mỹ cho rằng với cuốn sách ấy và Kinh Coran (Qur’an), người ta có thể đốt hết các thư viện trên thế giới vì tinh hoa của chúng đều nằm trong hai cuốn đó.

Đọc tiếp :
LỊCH SỬ TRIẾT HỌC CHÍNH TRỊ

Posted in Văn Học | Comments Off on TRIẾT HỌC CHÍNH TRỊ

Thông Tin

Hội Đồng Hương Quảng Trị 
Boston-MA- USA 

Kính gởi.
Toàn thể Quý bà con đồng hương và thân hữu.

Kính thưa quý vị,

Ban Chấp Hành Hội Đồng Hương Quảng Tri xin trân trọng thông báo:

1- Hội Đồng Hương Quảng Tri ATLANTA- GEOGIA sẽ tổ chức hội ngộ toàn quốc từ ngày 01 đến ngày 03 tháng 6 năm 2024 .

HỘI NGỘ ĐỒNG HƯƠNG QUẢNG TRỊATLANTA-GEORGIAJune, 2024

Quý bà con muốn tham dự xin trực tiếp liên lạc với BTC như chúng tôi đã thông báo thư mời và lịch trình trước đây .

2- Picnic mùa hè 2024 của Hội sẽ được tổ chức vào ngày chủ nhật, 14/7/ 2024. Thời gian và địa điểm vẫn như năm trước. BCH sẽ có thông báo chính thức và thư mời gởi đến quý đồng hương và thân hữu trước một tháng.

3- Tân Xuân Tết  Ất Tỵ 2025 của Hội sẽ được tổ chức vào ngày mùng năm tháng giêng năm Ất Tỵ. Nhằm ngày chủ nhật, 02 tháng 02 năm 2025 .

Hội trường và phóng viên truyền hình đã đặt xong. Hội sẽ có cuộc họp trù bị sớm nhất trước khi tổ chức .

Kính mong Quý bà con đồng hương chuyển tải những thông tin quan trọng của Hội đến những ai không có email.

Kính chúc Quý đồng hương và thân hữu luôn được nhiều sức khỏe, an vui, và hạnh phúc.

Trân trọng,

Boston, ngày 26 tháng 3 năm 2024.

Thay mặt BCH .
Hội trưởng

 

 

 

Phạm Như Tân

Posted in Thông Tin | Tagged | Comments Off on Thông Tin