Văn học

Tiến sĩ Dương Ngọc Dũng:
Vẫn còn ngọn nến yêu thương trong đời

Trích đoạn:

Video: Tổng Thống Mỹ Barack Obama thăm Chùa Ngọc Hoàng. Quận 1-Saigon .

…”Nhắc đến ông, nhiều người vẫn tò mò, không rõ vì sao ông lại được phía Mỹ chọn làm người phiên dịch cho Tổng thống Obama tại chùa Ngọc Hoàng (TP Hồ Chí Minh)?

– Do đâu, tôi cũng không biết. Vào một ngày trong năm 2016, đang làm việc tại nhà, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tổng lãnh sự Mỹ. Người gọi yêu cầu gặp tôi tại quán cà phê Starbucks trước tòa nhà Tổng lãnh sự số 4 Lê Duẩn (Q.1). Hôm sau khi gặp người gọi điện tôi mới biết mình có vinh dự được “chọn” làm người hướng dẫn Tổng thống Obama đi thăm chùa Ngọc Hoàng. Tôi cứ tưởng các em học trò của tôi đang làm trong Tòa lãnh sự giới thiệu nhưng sau đó mới biết rằng chính… Google đã “chọn” tôi.

Theo lời thuật lại của nhân viên lãnh sự, bộ phận trợ lý Tổng thống Obama cần một người giới thiệu cho tổng thống về ngôi chùa Ngọc Hoàng mà ông dự định ghé thăm trong chuyến công du đến Việt Nam và họ đã “hỏi ý kiến” Google. Sau 3 lần “nhờ tư vấn”, họ quyết định chọn tôi. Theo đúng tư duy Việt Nam, đáng lý họ phải hỏi ý kiến Bộ Ngoại giao Việt Nam mới đúng và Bộ Ngoại giao chắc chắn sẽ hỏi bộ phận an ninh của Bộ Công an để tìm người phù hợp. Nhưng Google đã thay thế mọi thủ tục cần thiết.

* A, xét ra mọi “thủ tục” đơn giản quá, thế thì sau đó, công việc của ông… cũng đơn giản chăng?

– (Cười). Không hề. Khi chấp nhận làm người hướng dẫn cho Tổng thống Obama, tôi phải chấp nhận 2 điều. Thứ nhất: không tiết lộ với bất kỳ ai về nhiệm vụ của mình, kể cả vợ con. Thứ hai: tôi phải chấp nhận trải qua một cuộc huấn luyện nghiêm túc và có thể bị từ chối không cho tham gia thực hiện nhiệm vụ vào giờ chót. Thế là ngay ngày hôm sau tôi phải đến chùa Ngọc Hoàng gặp một số nhân viên mật vụ Mỹ và bắt đầu công tác huấn luyện. Một anh chàng cao to đóng giả làm Tổng thống Obama, còn tôi đương nhiên là đóng vai trò của người hướng dẫn, kể lại lịch sử ngôi chùa, dẫn “tổng thống” đi tham quan và sẵn sàng trả lời mọi câu hỏi của ông. Người mật vụ dặn đi dặn lại: “Tuyệt đối không được đụng chạm vào người tổng thống vì bất cứ lý do gì. Nếu anh làm thế, anh sẽ bị bắn”, “Không được đưa tay ra bắt tay tổng thống”, “Khi tổng thống bước đi, phải đếm cho đến 8 mới được bước theo. Nếu anh đi nhanh quá sẽ chạm vào người tổng thống, thì…”, nghe nhắc đi nhắc lại mấy lần “anh sẽ bị bắn”, tôi cũng khớp.

Sau 3 tuần lễ tập dượt, người mật vụ nói: “Anh đã làm rất tốt! Thời gian anh và tổng thống ở trong chùa trung bình là 25 phút”. Sau đó, họ ghi âm tất cả những điều tôi sẽ nói với tổng thống và kiểm tra nhiều lần xem tôi có muốn thay đổi điểm nào không.

Ngày quan trọng đã đến. Trong đời tôi, ngay cả khi bước lên bục để nhận bằng tiến sĩ tại Đại học Boston, tôi chưa bao giờ run như thế, có cảm giác như bị ai nhét đầu vào một cái thùng sắt, không làm sao nhúc nhích được. Đúng 14 giờ 30, tôi nhận được điện thoại yêu cầu đến trước khách sạn Sofitel trên đường Lê Duẩn. Khi đến nơi, tôi chẳng thấy ma nào đón. Còn đang ngơ ngác thì nhận tiếp một cuộc gọi, yêu cầu tôi nhìn sang phía tay trái, sẽ thấy một chiếc xe 16 chỗ. Tôi leo lên xe, hoảng hồn khi thấy một đám lính đặc nhiệm ăn mặc như các ninja Nhật vũ khí tận răng đã ngồi sẵn. Không ai mở miệng nói bất cứ câu gì.

Chiếc xe lập tức rẽ Đinh Tiên Hoàng lao thẳng về phía đường Mai Thị Lựu. Ngay khúc cua rẽ vào chùa, lực lượng an ninh Việt Nam đã chặn chúng tôi lại. Tôi phải bước xuống xe giải thích xong mới được cho qua. Rất nhiều người dân bu xung quanh xe hét vang: “Obama! Obama!”. Họ tưởng xe này đang chở Tổng thống Obama. Bà chủ quán bánh cuốn Tây Hồ đứng bên kia đường há hốc mồm khi nhìn thấy tôi mặc đồ vest oai phong đi cùng một đám lính đặc nhiệm to cao lẫm liệt. Bà ngạc nhiên là phải vì tôi thường ăn ở quán của bà nhiều lần đến mức có khi còn được cho ghi sổ.

Xe tiến vào chùa Ngọc Hoàng. Tôi được yêu cầu chờ lệnh “bổ nhiệm” cuối cùng vì tôi vẫn có thể bị cho về nhà vì một lý do an ninh khó hiểu nào đó. Khoảng 3 giờ chiều, nhân vật phụ trách an ninh của Tổng thống Obama đã đến. Lúc đó tôi mới biết có một nhân vật khác cũng được huấn luyện y như tôi trong 3 tuần qua. Anh chàng này người Mỹ, tên Frank, đến từ Đài Loan, là một chuyên gia về Phật giáo Trung Quốc. Thế là tôi và Frank, hai con “gà chọi”, đứng trình diện trước mặt nhân vật cao cấp kia để ông ta quyết định chọn một người. Ông ta liếc nhìn tôi thật nhanh rồi gật đầu. Thậm chí, tôi thấy ông ta không nhìn Frank một giây nào. Sau đó ông ta quay lưng đi rất nhanh về phía chiếc Cadillac One đang đậu phía trước, không nói một lời. Nhân viên phụ trách đào tạo tôi trong 3 tuần qua vui mừng ôm lấy tôi, nói liên tục: “Thành công rồi”. Frank mặt mũi méo xẹo, tiến tới chúc mừng tôi. Thế là tôi đã được chính thức “bổ nhiệm” làm người hướng dẫn cho Tổng thống Obama. Người nhân viên vẽ một vòng tròn dưới đất bằng phấn trắng ngay trước cái thùng phước sương của nhà chùa và yêu cầu tôi đứng trong cái vòng đó, chờ tổng thống đến. Nếu tổng thống chưa đến mà tôi bước ra khỏi cái vòng đó thì… “Tôi sẽ bị bắn”, tôi ngắt lời. Người nhân viên bật cười: “Vâng, tất nhiên”.

* Nghe ông kể, cảm thấy hồi hộp và rất thú vị. Sau đó?

– Đúng giờ “hoàng đạo” thì “hoàng đế” đến! Đúng 16 giờ theo lịch trình. Khi người nhân viên nhắc tôi: “Bước qua phía tay trái”, tôi lập tức làm theo như cái máy. Wow! Sừng sững trước mặt tôi là ông chủ Nhà Trắng, nhân vật quyền lực nhất thế giới, cao to như một cầu thủ bóng rổ, đang chìa bàn tay to như cái quạt về phía tôi, với nụ cười rạng rỡ, phô hàm răng sáng bóng. Tôi quá xúc động, cứ ngẩn tò te, quên cả câu nói thông thường nhất khi mới đi học tiếng Anh hơn bốn mươi năm về trước. Chắc hẳn Tổng thống Obama quá quen với chuyện này nên ông ta siết chặt tay tôi, nhắc lại: “How are you doing?” (Bạn thế nào, khỏe không?).

Tôi như choàng tỉnh, lập tức chào tổng thống và mời ông ta vào chùa. Cùng đi với tôi trong cuộc đón tiếp là nhà sư trụ trì chùa Ngọc Hoàng, tên là Thông. Ông này người Hoa, chỉ ở Việt Nam 6 tháng, mặt mũi hiền lành, cười suốt từ đầu đến cuối, chẳng nói câu gì. Toàn bộ cuộc nói chuyện về lịch sử ngôi chùa chỉ khoảng 15 phút. Còn lại là những câu hỏi ngẫu nhiên khác trong quá trình đi tham quan.

* Trong suốt cuộc trò chuyện này, chuyện gì khiến ông ấn tượng nhất?

Tôi nhớ nhất là 2 câu. Sở dĩ tôi nhớ 2 câu đó vì sau này ngay cả báo chí Mỹ cũng đăng tải không chính xác. Câu thứ nhất là khi tôi trả lời câu hỏi của Tổng thống Obama: “Tại sao nhiều người đến viếng chùa?”. Tôi đáp: “Vì nhiều lý do nhưng lý do quan trọng nhất là để cầu có con trai”. Tổng thống Obama bật cười: “I like daughters!” (Tôi thích con gái). Báo chí Mỹ đăng (và báo Việt Nam đăng theo) như sau: “Vị sư trụ trì đã yêu cầu tổng thống cầu nguyện để có được con trai”. Vị sư trụ trì tên Thông, như tôi đã nói, không hề thốt ra câu nào trong suốt cuộc đón tiếp. Thật là oan uổng cho ông ấy!

Câu hỏi thứ hai của tổng thống: “Tại sao trước bàn thờ có 3 cây nhang?”. Tôi đáp: “3 cây nhang theo Đạo giáo có nghĩa là tinh, khí, thần”. Lúc đó chúng tôi đang đứng trước điện thờ Ngọc Hoàng, vị thần tối cao của Đạo giáo. Chùa Ngọc Hoàng nguyên là điện Ngọc Hoàng, là một ngôi chùa Đạo giáo, sau biến thành chùa thờ Phật, mới đổi tên là Phước Hải tự nhưng dân gian vẫn quen miệng gọi là chùa Ngọc Hoàng. Thiết kế của chùa này là tiền Phật, hậu Lão, phía trước thờ Phật, phía sau thờ Ngọc Hoàng. Khi ra đến phía trước, ngay trước bàn thờ Tam Tôn (Di Đà, Quan Thế Âm, Đại Thế Chí), tôi có chỉ hình tượng 3 cây nhang trước bàn thờ, giải thích: “3 cây nhang này ở ngay đây lại tượng trưng cho Tam Bảo hay giới, định, tuệ”. Tổng thống mỉm cười, có vẻ lịch sự nhưng tôi đoán chắc ngài cũng chẳng hiểu “3 món quý” (tam bảo) đây là 3 món gì. Cuộc đón tiếp đã diễn ra đúng như dự kiến. Không có sơ suất nào. Khi đi bộ ra về, tôi còn được… bà chủ quán Tây Hồ đãi một đĩa bánh cuốn.”…

Đọc toàn bài:
Vẫn còn ngọn nến yêu thương

@vanhocsaigon

This entry was posted in Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.