Thơ Phạm Hồng Ân

KHI BUÔNG SÚNG

*

nghe lệnh rút lui về cửa Tiểu
lòng ta bấn loạn trước ba quân
đạn đã lên nòng chờ khai hỏa
từ trên ban xuống lệnh đầu hàng.

chong súng lên trời rồi ngó lính
hai hàng nước mắt bỗng tuôn rơi
ta ôm đầu đợi lời bất kính
từ những làn môi khinh bạc đời.

nhưng không, lính cũng ngồi thất chí
dật dờ như đám lục bình trôi
ta thấy bóng ta trên mặt nước
lơ láo thành tên thất trận rồi.

thương dáng em về qua Rạch Miễu
trời Bến Tre nắng đổ chang chang
vắng ta, chẳng biết lòng có hiểu
tình vỡ theo hồn nước vỡ tan.

chỉ tiếc nụ hôn sao quá ngắn
vội vàng quên kéo phút chia tay
nụ hôn còn khét hơi khói trận
còn bàng hoàng mùi pháo giặc cay.

hồn lỡ gởi về năm sáu ngả
ngả nào ta cũng mặn nồng thương
xin em một chút lòng ân xá
vì lính như mây bay khắp phương.

nay ở Năm Căn nghe muỗi quậy
mai về Long Khốt ngó dơi bay
muốn rửa nước phèn sông Vàm Cỏ
làm sao rửa sạch khối tình vay?

ngày qua An Hóa nằm ngăn địch
cho em đến lớp thật hồn nhiên
đêm neo Chợ Gạo ôm súng kích
ta gởi đến em giấc ngủ hiền.

buông súng ta thành tên vô dụng
về đâu? em hỡi! biết về đâu?
nhìn lá cờ vàng vừa kéo xuống
lòng như thương tích bởi muôn dao.

PHẠM HỒNG ÂN

This entry was posted in Thơ, Văn Học. Bookmark the permalink.

Comments are closed.