Thơ Nguyễn Lãm Thắng

THƯƠNG HOÀI THƯƠNG HỦY

Cứ hẹn miết, rồi không về, bắt mệt!
Đợi với chờ, nghe ớn họng ông quơi!
Hứa cho cố, để cuộc tình trớt quớt
Mấy chục năm, ông lạc mấy phương trời?

Nói ông biết, quê chừ, đau rát rạt
Sông chết rồi, nước cạn xịt, đục câm
Núi trọc lóc, núi cúi đầu, xơ xác
Ngó ráng chiều, như ngó rạch dao đâm.

Ông đi hoài, có khi mô ông nhớ
Thời trẻ trâu, ai cũng nhớp như lồi
Quần áo rách, vá đùm, lòi lỗ đít
Chổng chồng mông, là thấy cả sao trời.

Một thời đói, chuối, nần, khoai, sắn ghế
Con chữ nằm bí rị, toát mồ hôi
Đành nghỉ học, lo ruộng đồng, than củi
Nghe máu bầm trong giọt nước mắt rơi.

Khổ, khổ thiệt, rứa mà mình cũng lớn
Đứa mô dòm, cũng bự chảng hết trơn
Rồi tới lúc, biết dị òm, mắt tịt
Lại rủ rê đi gò gái bên cồn.

Thân thiết quá, cũng làm ra xa cách
Cứ như là, rồi vẫn cứ như không
Câu hát cũ héo queo từng nút nhạc
Mấy chục năm, tui cũng đã theo chồng.

Bữa hơm Tết, tình cờ tui gặp lại
Mới biết ông già, và ớm nhách như ri
Nhưng cái tính trổ trời và nói ngẳng
Nói chung là, hắn vẫn cứ y nguy.

Ông cứ trách, nhưng tui là con gái
Như trái cau non rớt xuống ục bùn
Ai biểu ông chi, tui đâu làm phách
Chỉ tóc dài, mới hiểu được dây thun.

Chừ ông ở chỗ mô? Mà xa quắc
Biết khi mô, tui mới ghé thăm ông
Thôi rứa hị! trách hờn chi, bày đặt
Bởi đất trời vốn dĩ quá mênh mông.

Nguyễn Lãm Thắng

Nghe ngâm thơ:
THƯƠNG HOÀI THƯƠNG HỦY

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.