Thơ Trần Thức

BẠN CŨ

Tặng những bạn mình ba mươi năm mới gặp lại trên Face.

Đám chúng mình thời ấy
Sáng đến trường chiều lên nương rẫy
Củ sắn củ khoai có gì ăn nấy
Quần áo mẹ cha cho sao mặc vậy
Suy dinh dưỡng nặng da dẻ vọt vàng
Gái tuổi dậy thì mà ngực cứ phẳng ngang
Trai đang sức lớn mà làng nhàng thước tấc
Xe đạp không vè gò lưng đường đất
Nắng bụi mưa bùn cứ bám chặt những bước chân
Thầy cô phán gì cũng dạ cũng vâng
Học điều láo toét cũng không buồn cự cãi
Đói đến xanh da vẫn tung hô vĩ đại
Vì tổ quốc xã hội chủ nghĩa phải luôn luôn sẵn sàng
Nhưng mang được một đôi dép Lào là mừng như bắt được vàng
Mặc được chiếc quần Jean Thái là cả thiên đàng mộng tưởng
Sở hữu một cái ti vi cũng là điều tưởng tượng
Nói gì đến gắn máy với xe hơi
Facebook với cell phone?… ôi chuyện chỉ có ở trên trời.

Thấm thoát thoi đưa rồi cũng nửa cuộc đời
Thời gian đổi thay tất cả
Những gương mặt quen giờ đây quá lạ
Đến nỗi nếu gặp lại ngoài đường
Chắc chúng mình bình thản bước qua nhau

Ba mươi năm rồi chứ ít ỏi gì đâu
Nếu gặp lại nhau chắc là vui phải biết
Đám con nhà nông xưa giờ có đứa đại gia thứ thiệt,
Đứa kỹ sư, bác sĩ, đứa an nghỉ trên bàn thờ,
Đứa bần hàn ngồi uống ruợu mộng mơ,
Đứa phản động suốt ngày làm thơ chửi đảng.

Dẫu có ra sao chúng ta vẫn bạn
Vẫn muốn một ngày sẽ gặp lại nhau
Nửa cuộc đời còn lại chắc cũng chóng qua mau
Cứ mãi loay hoay biết đâu…không kịp gặp

Cám ơn các bạn đã thật ngăn nắp
Giữ lại tấm hình của cái thuở chia tay
Để bây giờ nhờ có thằng Face
Mới lại được ngắm nhìn mặt mày mỗi đứa
Mới thấy mặt mình ngày xưa…xấu rứa.

Thôi hẹn một tấm hình chụp chung lần nữa
Hy vọng lần này sẽ …đẹp lão hơn xưa
Ôi thời gian!…muốn chọc các bạn cười mà mình lại khóc…lạ chưa!

Trần Thức
March, 2018

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.