Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

Quảng Trị,
Muôn Vàn Nhớ Thương

Ra đi từ độ còn măng sữa
Lưu lạc tha phương mỗi nẻo đường
Năm tháng in hằn trong nỗi nhớ,
Xóm làng xưa… thương quá là thương!

Mảnh đất nghèo, đượm tình quê hương
Nên nhớ mãi nồi cơm hấp sắn,
Giọng nói thân thương dễ chi bỏ“đặng”,
Âm ngữ riêng mang nặng nghĩa tình,

Mơ ngày về thăm lại Gio Linh
Ngồi ngắm trăng soi giòng Thạch Hãn,
Qua Triệu Phong ruộng đồng bát ngát
Vang bên tai chiền chiện ca chiều

Quê hương ơi, Quảng Trị thương yêu,
Tôi từng khóc… từng cười… bao bận,
Cuộc loạn ly đa đoan lận đận,
Bước ngược xuôi tản lạc xác xơ.

Ngày về thăm còn tưởng trong mơ
Mái trường xưa, phố quen quên ngỏ,
Đường cũ… mầm tre non mới “ló”,
Đếm người thân mới rỏ ai còn!

Lúc trở về tim chợt héo hon!
Cố không khóc, mà mắt ràn rụa…
Quê hương ơi mặn mà muôn thuở…
Nên tha phương cứ mãi se lòng…!

Vẫn còn thèm ngụm nước dòng sông,
Nồi cá kho lửa rơm thật mặn,
Tuổi thơ qua muôn vàn cay đắng,
Đã vươn lên từ vũng bùn đen.

Quê hương!.., những gì không quên
Đã gắn hằn trong từng nỗi nhớ,
Gần gũi bên, đâu tìm thấy quý
Khi xa rồi khắc khoải con tim.

Hạ Thái Trần Quốc Phiệt
San Jose – 1994
(viết trong hồi tưởng)

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.