Thơ Lê Cao Đảm

NỖI LÒNG NGÔ XÁ

Tháng cạn ngày vơi …bến đời chiều viếng
Ngô Xá ơi! bao kỷ niệm chưa gầy
Mái tranh nghèo nuôi nấng buổi thơ ngây
chừ … cổ tích nào nguôi trong dĩ vãng

Ta lạc lối vạn nẻo đường phiêu lãng
Gói hành trang nặng làng cũ quê xưa!
Nhớ bóng cha cuốc sớm cày trưa
Thương dáng mẹ tấm thân cò lặn lội!

Nhớ Vĩnh Giang tuổi hồn nhiên tắm gội
hoa lục bình tim tím đẹp như thơ
Có ai ngờ qua mấy độ nắng mưa
Sông nỏ chảy… nằm thẩn thờ ảo nảo

Nhớ đám bạn bè một thời chim sáo
Đến trường làng chân đất áo nối vai
Chia tay nhau thuở binh lửa phủ dầy
Giờ đếm lại còn chăng vài ba đứa!?

Ta muốn về bên thềm xưa nương cũ
Đêm nằm nghe gió Lào phả từng hồi
Đi thăm hết đình chùa miếu mạo
Và ôm hôn đất Tổ có vị mặn mồ hôi

Ta muốn về nơi cắt rốn nằm nôi
Vào mùa lúa chín
hít thở hương thơm bông lúa vàng ngọt lịm
được nghe bầy chiền chiện hót líu lo

Đành đoạn chưa?! kẻ mang mộng hải hồ
Miền cố lý ta làm người khách trọ
Vầng trăng quê mơ màng sau xóm nhỏ
lòng tha nhân hoài cố gặm niềm đau

Lật gương xưa ngắm lại tóc ngã màu
Ngô Xá ơi! Vô vàn câu tâm sự
Bài quê hương viết nửa chừng bỏ dở
vì trong ta bao nổi nhớ vỡ òa …

Lê Cao Đảm
Chiều Ngô Xá, 26.6.2012
Viết vào những ngày tháng 6 trên quê hương gió lào đất Quảng.
(Riêng dành tặng cho tất cả bạn bè  học trường trung học Nguyễn hoàng và một thời nơi mái trường quê Tiểu học Ngô Xá Đông…)

@vanthientungblog

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.