Chuyện giữa năm 1975 tại Saigon.
Cả xóm Minh Mạng xôn xao, công an áo vàng khắp ngõ. Hôm qua đã có một số kẻ lạ lai vãng, dân xóm lo sợ.
Trời nắng. 10 giờ sáng, xe đổ. Một người đàn ông tuổi 68, cao to, quần kaki vàng, áo trắng cộc tay bỏ ngoài quần, từ xa đi bộ đi vào .
Người cao ôm chầm lấy người thấp chủ nhà. Rồi họ ngồi và chuyện từ gần 60 năm trước, được nhắc lại về những ngày thơ ấu nghèo khó tại quê nhà ở chợ Sãi của 2 bạn học Tiểu học cùng tuổi, cùng lớp, cùng vui chơi… Th. lớn hơn Nh. mấy tháng tuổi và những kỷ niệm sau đó liên tuc, hiện về.
Người cao nói:
Xin phép Anh cho tôi gặp Chị để nói lời cám ơn.
Cám ơn Chị đã cho 30 đồng bạc Đông Dương kịp thời để tẩu thoát khỏi Hà Nội cho đến hôm nay. Rồi tiếp :
Thưa Anh Chị, thư ký riêng của tôi xin ghi lại sau về những yêu cầu của gia đình .
Lại còn 1 chuyện nữa sực nhớ, người cao giọng xúc động nói:
Thuở xưa 2 ta có đính ước thông gia 2 họ Nguyễn-Lê, chuyện có còn được không?
Người thấp nói:
Nay Anh ở ngôi cao. Không dám.
Người cao cười nói:
Vậy Anh cho tôi được phép chọn phò mã.
Hai người đàn Ông tuổi Mùi 1907 làng gần nhau, đều có con tuổi Dần sinh năm 1950.
Thời gian ấy, cô gái Bích La học tại Liên Xô. Cậu trai Xuân Dương học tại Tây Đức. Đều ở tuổi 25 và đang làm luận án Tiến sĩ.
Cả 2 đều giỏi Toán .
Facebook/Lê Kiên Thành có người Chị đã mất, chỉ có 1 multual friend như là rút gọn kết cục câu chuyện này.
Hoàng Dung