Thơ Chu Vương Miện

QUẢNG TRỊ

lâu quá không làm thơ đất nước
từ khi sông núi cuộc đổi đời
bữa bữa thường ăn thêm rau chuối
quanh năm suốt tháng luộc khoai mài
người thân bạn thiết dông qua Mỹ
xứ này trơ trọi một mình tôi
mình tôi lóp ngóp về Quảng Trị
cổ thành gạch nát đá cùng vôi
đứng ngó dòng sông còn chẩy miết
đổ về Cửa Việt, Thạch Hãn ơi?
Phan Phụng Thạch lâu rồi xanh cỏ
Ngô Xá, Đạo Đầu cánh đồng ma
T.Thanh ơi em còn có sống?
đâu ngờ gần quá hoá ra xa
30 năm trước hè đỏ lửa
30 năm sau sót lại mấy thân dừa
Một bữa lang thang về Ba Bến
có một mình ta chả tiễn đưa
bạn cũ thầy xưa giờ chết tiệt
ngôi trường nửa đổ nửa tan hoang
Quy Thiện, Linh Yên mưa lất phất
còn gì? đâu nửa buổi qua làng
dọc Hạnh Hoa thôn rồi trở lại
toàn hoa soan tím ngập Trí Bưu
Trường Sơn mây toả xa hút mắt
cát trắng phô ra nẻo Nhan Biều
40 năm quê miềng dư rách nát
côi nớ rú hoang ngợp thanh hao
lâu quá ta chỉ về một chắc
sim tím tràn lan mọc quanh rào
La Vang Trung Thượng lau lên trắng
đứng ở Phước Môn tưởng chiêm bao
hú lên dăm tiếng tìm thân ái
xa xăm như tiếng gió thủa nào?
tình xưa nghiã cũ giờ tan ráo
ta về nhìn lại cả tiêu hao
trận gió quay cuồng bên Ái Tử
thì ra thổi tuốt phiá Thượng Lào

40 năm hát bà mẹ Gio Linh
bây giờ Cam Lộ núi vòng quanh
dừng lại Đông Hà nhìn Savannakhet
đất xám tro cỏ mọc tưng bừng.

VỀ THĂM QUẢNG TRỊ

bước vội quá tôi về nơi phố cũ
Quảng Trị miềng thành cổ dấu xưa
trường Nguyễn Hoàng đâu? tìm hoài chả thấy
cây lặng buồn da diết dưới mưa đưa
con đường cụt nằm im lìm quên nói
vài cánh chim lơ đãng dưới ban trưa
Ái Tử cát bay lờ mờ hiu quạnh
phố xá vắng hiu cơn gió lạ mùa
đường xuôi Sãi mưa giăng hàng sông nhớ
bãi Nhan Biều thưa thớt chuyến đò đưa
sông Thạch Hãn buồn thiu chưa muốn chẩy
đại lộ hoàng hôn cành lá lưa thưa
kẻ lưu lạc mỗi người đi mỗi ngả
kỷ niệm thân thương biết mấy cho vừa
nắng trong mưa lòng ngùi ngùi tiếc nhớ
mấy cảnh trời dâu bể não nùng chưa?
tôi đứng đó nhìn loanh quanh một chặp
bao thân thương đọng lại mấy thân dừa
miền đất loạn sót lại dăm đám cháy
xa nhau rồi thiếu mãi cuộc tiễn đưa.

Chu Vương Miện
@dinhquat

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.