Thơ

Sông Quê

Ta trở lại quê hương
Thăm con sông Nhùng thương nhớ !
Ôi, con sông tình một thuở
Theo ta đi suốt cuộc đời

Ta trở lại trường xưa
Theo áo vá vai em về xóm Hạ
Dẫu chung đường nhưng lòng đôi ngã
Em qua cầu anh ở lại với dòng sông

Cho người về thương tiếc nhớ mong
Dòng nước trôi xa giọt buồn ở lại
Sông Quê ơi có phải ?
Nông sâu và biết lòng người
.
Nay trở lại bến xưa
Gửi cho sông nỗi lòng chất chứa
Để quên đi niềm đau gội rửa
Sông ơi ! Cho ta gởi chút tình.

Nguyễn Trung Lập

*

Sao anh không về thăm chốn cũ
Thăm sông Nhùng uốn lượn khúc quanh co
Chiếc cầu Sập* hai nhịp nối đôi bờ
Đồng lúa vàng trải dài xa tít mãi.

Sao anh không về thăm chốn cũ
Nơi chúng mình một thuở sống bên nhau
Thời gian trôi như nước chảy qua cầu
Anh cứ mãi một đi không trở lại.

Em thơ thẫn trong buổi chiều thu lạnh
Mắt dõi theo vệt nắng cuối con đường
Hoa bưởi thơm ngào ngạt cứ vấn vương
Em cứ mãi chìm trong mùi hương ấy.

Anh có biết vì sao duyên lỡ dở
Ngày chia xa mắt đẫm lệ nhạt nhòa
Dẫu biết rằng hợp-tan là duyên phận
Vẫn chứa chất trong lòng bao nhung nhớ
.
Anh có biết ngày đêm em vẫn ngóng
Được sánh đôi ta đi hết con đường
Hãy cùng nhau ta thề dệt lại mộng
Đừng để em giữa khoảng trời đơn chiếc.

Phương trời xa nào anh có hay biết?
Ở nơi đây mây nước quá mênh mông
Gió rì rào lay nhẹ chiếc lá khô
Cánh nhạn buồn cuối thu lẻ loi quá.

Ở nơi xa mỗi ngày anh có biết
Chiều nhớ anh ngắm sắc tím nhạt nhòa
Mắt đượm buồn vời vợi dõi trời Nam
Em thảng thốt vỡ òa trong ký ức.

Lê Văn Diễn

Ghi chú : 2 nhà Thơ Nguyễn Trung LậpLê Văn Diễn là người Quảng Trị

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.