Thơ Phan Thị Dã Quỳ

Một chiều nhớ T.

Người  đi bỏ lại dặm trường,
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ mong…

Ngàn cây thắp nến hai hàng,
Mùa sang tưởng nhớ người đàng thiên thai,
Bao lần nhật nguyệt trên vai,
Bờ xa, nước cạn gót hài dặm theo,
Áo xưa lồng lộng trời chiều,
Tình xa cứ ngỡ cuối đèo chân mây.
Bỗng về một thuở thơ ngây
Tình gần ru lại trăng say đỉnh trời.
Lênh đênh giọt nắng bên đời,
Còn là vang vọng tiếng cười trên lưng.
Em về hoa lá reo mừng,
Em đi bỏ mặc con đường quạnh hiu.
Bao nhiêu yêu dấu tan theo
Xa vời cánh vạc bọt bèo về mau
Áo xưa dù có phai nhầu,
Lời thề bia đá bạc đầu gọi tên ,
Mây ngàn che bước em nghiêng.
Mi cong cỏ mượt cho mềm hồn thơ,
Em ơi xưa có bao giờ,
Người yêu tình phụ, bất ngờ từ bi.
Phương trời mỏi cánh chim di,
Ai đâu nguồn cội, ai đi chuyến đò?
Ơi người mang cuộc tình cho,
Trăm năm mỏi mệt, hẹn hò tình không.
Vô biên hội ngộ tương phùng.
Ấp yêu màu áo hương nồng trên môi.
Em về mang hết tình tôi .
Mưa buồn trong mắt, trĩu đời trên mi.
Ơi người mang cuộc tình si.
Em ngồi yên đấy tôi đi tìm dùm.
Một loài sâu nhỏ chiều hôm ,
Trong làn tóc rối mơ yên phận người.
Vai em gầy guộc xa xôi,
Buồn như cánh vạc về nơi cuối trời.
Nắng hồng thôi hết trên môi,
Tóc buồn rơi rụng xuống đời lênh đênh.
Lệ tràn hồ nước long lanh,
Ước mơ thôi đã trên cành cây khô.
Đợi chờ người mãi âm u.
Vào trong gió cát, thiên thu cuộc tình.
Phận người thôi hết điêu linh,
Về nơi cát bụi, vĩnh hằng từ đây.
Ơn người em hát chiều nay,
Tài hoa còn lại, người rày khuất xa.
Mênh mang trong cõi ta bà,
Ý tình diễm lệ, ngọc ngà vô biên.
Người đi mang cõi tình riêng,
Nhân gian còn lại nỗi miên viễn buồn.

Phan Thị Dã Quỳ
Đông Hà, 2017

Xem thêm :
Tình nhớ

Ghi chú: Hình trên: Nhà thơ Phan Thị Dã Quỳ

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.