Thơ về sông Vĩnh Định

VĨNH ĐỊNH KHÚC SÔNG QUÊ

Vĩnh Định ngày ấy bên nhau
Có lời ước nguyện trên cầu Xuân Trung
Người đi xa mãi nghìn trùng
Đường xa quê vắng trùng phùng khi nao?
Nhớ lời nguyện ước hôm nào
Thương về quê mẹ ngày nào vẫn ghi
Thời gian nào có sá gì
Khắc bao nỗi nhở thầm ghi vào lòng
Sông quê nước lớn nước ròng
Bao mùa lũ lụt mà lòng quặn đau
Hoa màu lúa chín ngập sâu
Cho bao gánh nặng nỗi sầu ai mang
Thiên nhiên sao thật phũ phàng
Hàng tre bến nước bàng hoàng xót xa
Lệ nhoà ngày tháng bôn ba
Vườn xưa còn đó mà xa người rồi
Người đi vắng tiếng nói cười
Để cho tôi nhớ suốt đời riêng mang.

Nguyễn Chơn Viễn

THƯƠNG NHỚ MỘT DÒNG SÔNG

Dòng Vĩnh Định đâu rồi sông một thuở
Chốn đi về năm tháng tuổi thơ tôi
Còn đâu nữa buổi trưa hè tắm mát
Lục Bình trôi che kín mặt sông rồi
Ôi Vĩnh Định còn đâu xanh dãi lụa
Uốn lượn đôi bờ duyên dáng miền quê
Hàng tre bến sông chiều quê tím đợi
Thương con đò lưu luyến mãi chờ ai
Hỏi sông kia vì sao không chảy nữa
Để nỗi buồn man mác bến sông xưa
Chiều quê hương sao bình yên đến lạ
Tiếng mái chèo khua nước có còn không
Hỏi sông kia sao còn không chảy nữa
Để tuổi thơ tìm kiếm mãi nơi đâu
Ơi con sông một thời ta tắm mát
Nay còn đâu nữa khúc hát sông quê

Vĩnh Định

DÒNG SÔNG VĨNH ĐINH

Tôi trở về dòng sông quê – Vĩnh Định
Thuở ấu thơ ngụp lặn những trưa hè
Ôi! Lòng sông trải dài như lòng mẹ
Tắm tuổi thơ tôi thấm mát từng ngày.

Tôi lớn lên, xa quê từ dạo ấy…
Dòng sông xưa gợi nhớ mãi khôn nguôi
Ôi! Con sông bao dung như đời mẹ
Nuôi dưỡng tôi, hun đúc một nết người.

Về bên sông, tôi cúi mình soi bóng.
Tôi già đi, sông vẫn trẻ vẫn xanh
Sông vẫn chở những bèo trôi mây dạt
Như đời tôi, trải một thuở lênh đênh.

Chiến tranh nổ! Bao dân làng ly tán
Sông âm thầm cứ “vĩnh định” bền gan
Bao chứng tích thời gian, sông gạn lọc
Vẫn một dòng xanh biếc – một dòng trong.

Con sông quê thân thương như người bạn
Gắn bó dân làng như máu với xương
Khi dông bão, sông cuộn mình quặn thắt
Lúc thanh bình, sông chảy một dòng duyên.

Trần Thế Nhân

SÔNG QUÊ VĨNH ĐỊNH

Sông quê Vĩnh Định tuổi thơ tôi
Nước biếc tre xanh đẹp tuyệt vời
Lóng lánh trăng vàng rơi đáy nước
Lung linh sao rạng đậu lưng trời
Bên cầu mùa cũ còn ai đợi
Bến hẹn năm xưa em vắng rồi
Vương vấn vấn vương hoài kỷ niệm
Sông quê Thương nhớ mãi khôn nguôi.

Lê Cao Đảm

NHỚ MỘT DÒNG SÔNG
Bài xướng: Trần Hoá

Tuổi thơ diệu vợi… với con sông
Vĩnh Định thân thương chảy một dòng
Chiến cuộc ly tan vườn ruộng vắng
Thanh bình trở lại xóm làng đông
Đường xưa thuở ấy đưa chân Mệ
Lối nhỏ năm nào tiễn bước Ông
Bến cũ đò ngang chừ khuất bóng
Nước buồn ngưng đọng chẳng còn trong.

Trần Hóa

Bài họa: Lê Ngọc Kha ( Hoạ bát vận )

Lưu luyến vơi đầy… Vĩnh Định sông
Với bao kỷ niệm viết đôi dòng
Bâng khuâng dừng lại bên bờ vắng
Rạo rực quay về giữa đám đông
Nhìn cảnh thanh bình thương nhớ Mệ
Nghĩ thời chinh chiến xót xa Ông
Đò đưa bến cũ người xa bóng
Nước đục mong hoài vẫn chửa trong

Lê Ngọc Kha

Thạch Hãn hôm nào ngắm bến sông
Bên bồi bên lở nước xuôi dòng
Cầu ga mấy nhịp nối bờ Bắc
Đập trấm đôi phần ngăn lũ Đông
Tháng Bảy mưa dầm thương tóc Mệ
Ra Giêng nắng cháy tội vai Ông
Ruộng vườn sớm tối lo cơm áo
Tình nghĩa,tình người vẫn trắng trong.

Văn Kế Thế

Ai tắm hai lần một khúc sông
Nước trôi đi mãi chẳng ngưng dòng
Đò xưa bỏ bến lên bờ vắng
Người cũ rời làng xuống phố đông
Nhìn chậu hoàng mai thương bóng Mệ
Ngắm cây tùng diệp nhớ hình Ông
Bùi ngùi ký ức thời thơ ấu…
Mây trắng trời xanh trong mắt trong.

Trần Thế Nhân

Xem thêm :

Sông Vĩnh Định

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.