Thơ Trương Thúy Hậu

NHỚ VỀ
SÔNG VĨNH ĐỊNH

*

Xa quê luôn nhớ về Quảng Trị
Cả đời buộc chặt một giòng sông
Sông chảy ngàn đời như lòng mẹ
Xanh trong Vĩnh Định nước xuôi giòng.

Thạch Hãn phụ lưu sông quặt phải
Cổ Thành-chợ Sãi tới Ô Lâu
Hai mươi cây số qua làng mạc
Bồi đắp phù sa đất bạc màu.

Ngô Xá-La Duy đất nội ngoại
Duân Kênh đối diện ngã ba sông
Đào tới Hội Yên qua hói Dét
Nối tiếp Ô giang suốt một giòng.

Văng vẳng dư âm từng hồi trống
Rộn ràng thúc dục đám ba quân
Bảy cây số rưỡi, đào ba tháng
Minh Mạng: “mệnh vi Vĩnh Định hà”.

Tuần thú Bắc phương vua Thiệu Trị
Thuyền rồng ghé lại bến Trung Đan
Thần dân trăm họ tung hô dậy
Vạn tuế quân vương vạn vạn lần.

Cồn Đống-Cu Hoan bia đá dựng
Ngự chế thơ đề vạn thế sau
Cửu Đỉnh văn minh phương Đông đứng
Muôn năm nước Việt Nam lẫy lừng.

Kỳ hân hoan cờ hoa lễ hội
Xóm làng vui trăm họ sum vầy
Xuân Hạ Thu Đông vòng trục xoáy
Đời trước đời sau nối tiếp ngày.

Cám ơn sông Nhùng sông tiếp nước
Lòng tràn Triệu-Hải đất bao dung
Ba Bến ngã ba chia nhánh phụ
Đổ qua Hãn-Hiếu lại chung cùng.

Sông, nước, con người, chung một thế
Đời này đời nọ tiếp theo nhau
Tháí bình thịnh trị niềm hoan hỉ
Nghĩa tình chung ruột thịt đồng bào.

Sông chiếu lại góc trời lịch sử
Chúa Nguyễn Hoàng trấn thủ phương Nam
Chiêng trống rộn kèn loa mở nước
Xóm làng xưa qui ước dựng thành.

Ông cố ông sơ lòng hăm hở
Ngoài sân rộn rã trẻ thơ cười
Vuốt chùm râu bạc ngồi lên chiếu
Gia phả từ nay đã lập rồi.

Cuốc ruộng cày bừa cha chân đất
Chày vồ táng đập cục đất khô
Mồ hôi đổ xuống đồng thêm mặn
Ơn sao trời mưa thuận gió hòa .

Nhớ chị xưa ra sông giặt áo
Con trâu nằm mẹp gốc cây sung
Bến nước trưa gió Nam lồng lộng
Em thơ hụp lặn lội vẫy vùng.

Thằng cháu mới sinh trông tuấn tú
Rõ ràng cha mẹ gặp lương duyên
Có phải trời xui cùng đất khiến
Kế thừa Lê-Nguyễn chuyển đời truyền .

Vầng ráng lạ báo tin lũ dữ
Trời thấp cao kéo nước đổ về
Con cá cấn bụng to đầy trứng
Lá gừng kho miếng mặn vùng quê.

Sông cũng buồn qua nhiều cuộc chiến
Vòng vây xưa Đơn Quế-Đồng Dương
Nước buồn thiu con đường đổ lệ
Những oan khiên đè nặng đôi đường.

Sau chiến cuộc kẻ còn người mất
Đàn giải oan phướn lượn lưng trời
Hồn tử sĩ con dân lạc phách
Chuông chùa ngân cứu độ trùng khơi.

Cầu bắc qua niềm thương nổi nhớ
Tiễn người đi giây phút chạnh lòng
Rứt ruột tha hương tìm đất lạ
Mẹ mong con chân cứng đá mềm.

Sông yêu cầu mà sông ghét đập
Đập chặn giòng sông chảy của sông
Sông với cầu có chung có thủy
Lỡ bồi bên chung thủy có nhau.

Rượu Kim Long bước chân cao thấp
Nước chè xanh níu áo con người
Khói lam chiều quê hương vẫy gọi
Tiếng ru em kẻo kẹt vành nôi.

Vĩnh Định những đêm trăng vằng vặc
Theo thương hồ những chuyến buôn xuôi
Tiếng hát hò vọng ngang trầm bỗng
Sắt son người duyên thắm kết đôi.

Chú học trò vào kinh ứng thí
Thỏa lòng mong khung cửi yêu ai
Cõng việc đời gánh nặng đôi vai
Vốn kẻ sĩ triều đình không phụ.

Nhớ sông xưa như nguồn sửa mẹ
Một thời đằm thắm tuổi hoa niên
Nước xanh trong nuôi điều hy vọng
Ái Tử mong từng bước con về.

Sông là mạch nổi của lòng đất
Nước bốc hơi tụ khí mây trời
Không chỉ nước mà là sự sống
Trần gian này khép mở khôn nguôi.

Nước non ngàn dặm ra đi mãi
Chớp bể mưa nguồn chạnh ngoái lui
Tìm về quê cũ nơi yêu dấu
Có một giòng sông lỡ hẹn hò.

Chuyện An Tiêm làm vua phật ý
Đày ra đảo vắng tội Mỵ nương
Biển mênh mông nào ai đắp đập
Dưa hấu ngon hạt giống mang về.

Mai này chắc hẳn giòng sông ấy
Trở mình xếp lại nếp thương đau
Nước chẳng phụ người, đất cũng chẳng
Niềm vui xé đập nước tuôn mau.

Trời đất bao la mà nhỏ bé
Chỉ còn sót lại một giòng sông
Xin gửi nơi đây lòng tín cẩn
Khơi ngòi cứu lấy một giòng sông.

Trời cao xin thành tâm cúi lạy
Gọi ơn người xin cáo đất chung
Vĩnh định muôn đời sông Vĩnh Định
Thạch Hãn-Ô Lâu nối lại giòng.

Trương Thúy Hậu
Boston, 15.11.2021

Xem thêm :
Sông Vĩnh Định

@cohocvietnam

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.