Quốc Hận 30.4

30/4/1975
CHUYỆN TRÊN QUỐC LỘ 20

… Anh chàng Chuẩn úy cao hứng nhảy lên cái nóc lô cốt có từ thời tây đứng xoa tay quan sát. Trước mặt Anh là QL20 thênh thang vắng ngắt. Xa xa là các xứ đạo khu Gia Kiệm, bên trái nghĩa địa của giáo xứ Thanh Sơn im lìm, phần lớn người dân đã tản cư về Biên Hòa.

Sáng nay theo lệnh của Hằng Minh (danh hiệu truyền tin của Thiếu tướng Lê Minh Đảo, Tư Lệnh SĐ18BB), Tiểu đoàn đã lui về sau xa khu dân cư vì Ông Tướng không muốn người dân phải hứng chịu những trận pháo kích điên cuồng của đối phương.

Vì thế, bây giờ Trung đội của Anh với 16 tay súng là cái chốt chặn đầu tiên trên Quốc lộ này. Anh chàng tắc lưỡi nghĩ thầm … 15 thằng … cũng được rồi !

Anh hiểu rằng chỉ vài giờ nữa, địch sẽ tung ra hàng Tiểu đoàn thậm chí hàng Trung đoàn có cả xe tank yểm trợ để đè bẹp các anh, những người lính bộ binh của Trung đoàn 52/SĐ18BB này.

Tiếng súng, tiếng pháo, tiếng máy bay gầm rú từ mặt trận phía đông dội về. Mặc mẹ nó, muốn vượt qua đây, xe tank nó phải cán qua xác anh và lính của anh cái đã. Mà đâu có dễ ăn như vậy !

Có tiếng gọi Anh :

– Chuẩn úy nhìn kìa.

Anh chàng Trung đội trưởng tuột xuống nhìn sang bên phải. Từ trong lô cao su, một toán chừng 5,6 người bước ra. Họ mặc đồng phuc NDTV (Nhân Dân Tự Vệ), trên người lỉnh kỉnh nào là M16 nào là M72, họ đi thành hàng một, đều đặn và nghiêm chỉnh.

Người đi đầu trạc 50 ngoài đi thẳng tới chổ anh, giơ tay chào và dõng dạc:

– Chúng tôi là NDTV ấp BĐ, gia đình bọn tôi tản cư rồi, chúng tôi ra đây phụ với các anh.

Viên Chuẩn úy trố mắt nhìn họ, họ già có trẻ có, họ có vẻ hào hứng lắm khi tham gia một trận đánh chính quy này.

Anh chàng Sĩ quan trẻ vồn vã :

– Con cám ơn bác, nhưng thôi bác dẩn anh em về nghỉ đi, chỗ này nguy hiểm lắm. Hơn nữa đây là việc của tụi con.

Lần đầu tiên, Anh nhìn thấy môt cơn giận dữ. Ông cụ sấn tới, mặt mày đỏ ké nói như quát vào mặt anh :

– Chuyện của anh à, thế cái đất nước này là của bố anh để lại cho riêng anh chắc ! Mặc xác anh.

Ông quay sang những người NDTV :

– Theo tao !

Họ băng qua đường, chiếm một vị trí cạnh những gốc cây to.
Viên Chuẩn úy lặng người, 15 người lính cũng lặng người.

Anh đi lai chỗ nhóm NDTV bố trí, người trưởng toán nhìn anh. Đột nhiên, viên Chuẩn úy giơ tay lên và hét to :

– Nghiêm !

Cả Trung đội bật dậy nghiêm như những pho tượng. Viên Chuẩn úy giơ tay chào người trưởng toán, mắt anh sũng nước … họ ôm chầm lấy nhau …”

Người chủ quán cà phê, một người lính ĐPQ cụt một chân vì tham gia trận đánh ở Ngã Ba Dầu Giây ngưng kể, anh ngập ngừng.

Tôi hiểu anh không muốn nhắc lại nữa. Anh vừa chỉ về một vạt rừng gần đó và nói :

– Trời mưa chứ không tôi dẫn anh đi thăm họ, tất cả họ đều ở đó …!!

Tất cả họ đều ở đó … Tất cả họ đều ở đó …
Nước mắt tôi bổng ứa ra. Trời vẫn còn mưa …..

Facebook/Võ Ngọc Ẩn,

Xem Thêm :

This entry was posted in Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.