Thơ Võ Hồng Ly

Lênh đênh

Ánh mắt ấy xa xăm đầy ám ảnh
Cho chuỗi ngày bi thảm, cảnh nổi trôi
Cứ lênh đênh, dập dềnh, rồi chới với
Ai đón tay cứu giúp một cuộc đời ?

Sau lưng em vẫn chỉ là bầu trời
Đang chuyển sáng hay tối đen vời vợi ?
Trước mặt em biển cả mênh mông đợi
Sóng lượn lờ, chầu chực, đói khát gào !

Thân xác em dập vùi trong gió bão
Kiếp bọt bèo, số phận phó mặc trôi
Như vận nước lênh đênh bao chìm nổi
Đến khi nào mới thấy bến tự do ?

Đất Mẹ ơi, thân xác con bé nhỏ,
Nhưng cũng xin gánh sức với non sông !
Để đồng bào sớm được sống bình yên
Không còn phải trôi lênh đênh trên biển !

Đã đến lúc mọi miền cùng thức tỉnh
Không Bắc, Nam mà chỉ có chúng ta !
Họa mất nước cận kề cần chung sức
Để đứng lên cứu Tổ Quốc trường tồn !…

Võ Hồng Ly
Sài Gòn,03/10/2017

@FB/VHL

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.