Thơ Trương Thúc

Về đi Eng

1
Eng về Quảng Trị đi eng ,
Lâu ni mạ cứ cheng veng eng tề !
Năm ni nắng nóng thiệt ghê,
Nên chi tiền điện báo về đại hung.
Nác thì phải lọc từng thùng.
Rào miềng bơ cạn lác lùng phủ ra.
Mạ, ngày đêm ngó mái dà :
“Mần răng lợp lại khéo là tới mưa”.
Út thì hết roọng tới trưa,
Ui chao cực khổ dư xưa eng tề !
Chắc eng còn dớ làng quê,
Túi hôm thắp đuốc mừn nghề bắt đam.
Diều lần eng cứ càm ràm:
“Tau đi một chuyến vô Nam đổi đời ! “
Tưởng eng nổi chận nói chơi,
Ai ngờ mừn thiệt cuộc đời ly hương.
Eng đi út dạ xót thương,
Rứa mà đành chịu roọng vườn thiếu tay.
Rứa rồi kể tháng kể ngày,
Ngón chưn út đếm, ngón tay út lần,
Mấy chục mùa lụt đưới chân,
Hai tay chưa đủ mấy lần gió Nam.
Diều hôm thương mạ càm ràm:
“Phẩy chi ở lại, tay làm hàm dai,
Có dau hôm sớm trung ngoài,
Đứa sương đứa vác hai bai đợ buồn”.
Thôi thì nắng táp mưa tuôn,
Phận ni út cứ luôn luôn vuông tròn.
Bụng rằng hiếu tử mừn con,
Ni lâu út có trách hờn chi eng.
Quê hương cắt đún để đèng,
Ý là dây níu lôi eng trở về.

2
Eng về Quaảng Trị chưa eng,
Lâu ni em cứ để đeèng riệu ngon.
Rào miềng cá mú nỏ còn,
Dái thì cũng ít huống con ết bà !
Tắn ngoài roọng tìm khôông ra,
Nên chi muốn dậu phải qua chợ tìm !
Còn mô eeng kỳ lúc mùa chim,
Ui chao dớ lại bựa rim bựa xào!
Dắc lại béng sắn năm nao,
Eng tam miềng khổ lao đao giêng về !
Thương đứt rọt, mạ ở làng quê
Cứ dắc eng mãi -“hắn về chưa bây” ?
Rứa răng đoạn tháng đoạn ngày,
Bỏ làng,bỏ nác, chim bay bời bời !
Dịp cầu côi troóng chơi vơi
Chờ chi chờ mãi chưn người đi xa
Thương làng thương nác thì ra,
Eng tam gặp mặt mạ tra một lần,
Quê hương cắt đún tình thân,
Mừn răng cũng gắng một lần nghe eng!

TRƯƠNG THÚC

@tinquangtri

This entry was posted in Uncategorized. Bookmark the permalink.

Comments are closed.