Thơ Nancy Nguyen

Món Quà
 
Chiến tranh vừa tàn mẹ bồng con tựa cửa:
“Kháng chiến thành công! Con ơi! Độc lập rồi!
Mười mấy năm du kích! Mẹ trông ngày này thôi!…
Trên đầu con là bầu trời thống nhất,
Dưới chân con, cả dải đất tự do!”
Nỗi hạnh phúc ngời lên đôi mắt đỏ
Mẹ vui mừng khóc ướt cả má con…
 Ba mươi tháng Tư con còn đỏ hỏn
Mắt nhắm nghiền trên tay mẹ ngủ ngoan
Con đâu biết lòng mẹ rất hân hoan
Quà của mẹ: tặng con đời Giải Phóng
 
Hai mươi năm sau, con trăng tròn tuổi ngọc
Từ giã mẹ hiền sang xứ “lạ” làm dâu
Quà cưới con, những sáu nghìn đô! Có ít đâu!
Đủ để mẹ sửa căn nhà mình đã cũ…
Dáng mẹ gầy khuất sau bờ tre rũ
Và quê mình cũng mất dưới chân mây…
Mẹ ơi mẹ!
Qua đến tận bên đây
Con mới biết “chồng” con là nhà thổ!
Đoạ đày xác con! Trăm đường nhục khổ!
Con giấu hết để mẹ được an lòng…
 
Hai mươi năm nữa là bốn mươi đợi mong
Con vẫn không về … dối mẹ … “nhà chồng khó…
Chứ con về với thân xác đó,
Mẹ nhìn con sẽ khóc hết một đời!
Bốn mươi tuổi, đâu còn khách làng chơi
Để có tiền … con bán đi nội tạng
Lúc cha mất, mẹ nhớ không tiền mai táng?
Quà của con: tặng mẹ cha quả thận cuối cùng…
 
Nancy Nguyen
11/4/2015
 
 
This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.