Thơ TRẦN THỊ ĐÔNG PHƯƠNG

MẸ VÀ CUỘC ĐỜI

Video Mẹ tôi                                                                            Kính tặng Mẹ: Lê Thị Diệu Mỹ

Mẹ là người rất bình thường
Không kiêu sa, không cao sang quyền quý
Mẹ không biết nói những lời hoa mỹ
Hay dạy con triết lý ở đời

Mẹ đã dành trọn cả cuộc đời
Bôn ba, tảo tần nuôi con lớn dần cùng năm tháng
Ngày của mẹ bắt đầu từ trước khi gà gáy sáng
Cho đến lúc đêm về trăng quá đỉnh ngọn cây
Lao nhọc ngày đêm thân xác hao gầy
Chưa một lần con nghe mẹ thở than trách móc

Tuổi thơ con là chuổi ngày mẹ nặng nhọc
Quẩy thùng kem lặn lội mưa dầm
Chân trần, đường xa khó khăn mẹ bước
Chiếc cầu khỉ chông chênh bao lần mẹ trượt
Mưa ướt nhạt nhòa, nước mắt hay mưa?

Tuổi thơ con là những trưa hè nắng cháy lưng
Mẹ lặn lội khắp hang cùng ngõ cụt
Chiếc áo sờn vai, mồ hôi ướt sũng
Gánh ve chai trĩu nặng trên vai
Mong cho con khôn lớn hình hài

Tuổi thơ con là những ngày mẹ miệt mài
Đồng sớm, chợ trưa, bữa cơm chiều ăn vội
Là những chuyến xe trắng đêm mệt mỏi
Thấp thỏm lo âu, được mất sống còn
Lũ chim con ở nhà há miệng chờ cơm…

Đã bao lần con tự dặn lòng
Sẽ không sống cuộc đời như mẹ
Một cuộc đời mà từ tấm bé
Chưa một lần được nhàn hạ bình yên

Thời gian trôi con cũng lớn dần lên
Gia đình mình đã bao lần ly hợp
Con đã học qua bao nhiêu trường lớp
Ký ức ngày nào vẫn trũi nặng trong tim
Con cứ loay hoay, cặm cụi kiếm tìm
Cái định nghĩa thế nào là hạnh phúc
Con học triết lý đông tây, thời xa xưa và hiện đại
Loay hoay mãi vẫn thấy mình lạc lối
Đường về miền cực lạc quá xa xôi?!
Con hoang mang oán trách cuộc đời
Đổ lỗi cho người đã cho con sự sống
Đổ lỗi cho tháng ngày nhọc nhằn thiếu thốn
Đã làm con thua thiệt và lệch hướng giữa dòng đời…

Hơn nửa cuộc đời con nếm trãi đủ buồn vui
Xa quê hương hơn nửa vòng trái đất
Tất bật xứ người với thăng trầm va vấp
Con trưởng thành và hiểu mẹ nhiều hơn
Mẹ đã không cho con thời thơ ấu thiên đường
Với trời xanh, cánh diều và nàng tiên bước ra từ cổ tích
Mẹ đã không cùng con xây lầu đài mơ ước
Và không dạy con những dở, hay triết lý để vào đời

Nhưng con đã học từ mẹ rất nhiều…

Học yêu thương, sự bao dung và lòng nhẫn nại
Học cách cho đi mà không cần nhận lại
Con đã học cách đứng lên sau những lần thất bại
Lấy lại tin yêu và sức sống cho mình
Sau đêm đen dài sẽ là ánh bình minh

Mẹ đã giúp con hiểu ra
Hạnh phúc không xa
Và thiên đường ngay trước mặt
Hạnh phúc ẩn trong những điều dường như nhỏ nhặt
Con đã kiếm tìm ở mãi tận nơi đâu.

Và…

Mẹ đã dạy con ngàn lần hơn thế
Và đã cho con nhiều hơn có thể
Mẹ đã cho con một thời son trẻ
Đến tận bây giờ vẫn lặng lẽ dõi theo con

Đêm nay con ngồi vật lộn với ngôn từ
Và nhận ra mình bất lực
Cái vốn liếng tiếng Việt ít ỏi và ngày càng mai một
Không đủ cho con diễn tả cảm nhận về mẹ và cuộc đời
Nhưng mẹ ơi, con mong mẹ hiểu
Mẹ là điều TỐT ĐẸP và HIỆN HỮU NHẤT của đời con!!!

Con đã chọn một lối đi riêng
Con đã không sống cuộc đời nhọc nhằn ngày xưa của mẹ
Nhưng mẹ ơi, mẹ bao giờ vẫn thế
Dung dị, hiền lành nguyên vẹn trong con

Mẹ rất bình thường và rất đơn giản
Nhưng cũng rất gần và rất thật!

TRẦN THỊ ĐÔNG PHƯƠNG
(Ái nữ của NH Trần Văn Hoành)
Mother’s Day May 11- 2014
Louisville, KY

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.