Thơ TRẦN KIÊU BẠC

BUỒN TRONG MÙA LŨ

 Em một mình ôm chiếc cặp nhẹ tênh
Không tập sách, những ngăn đầy tiếng gió
Em một mình ngẩn ngơ nhìn mưa lũ
Trôi hết rồi niềm hy vọng nhỏ nhoi
 
Trường đâu rồi, sao im vắng trường ơi
Đâu còn nữa để em tung tăng vào lớp
Trong giờ chép bài mái trường nghe mưa dột
Giờ mái tốc rồi, mưa chảy về đâu?
 
Những con chữ buông tay tuột xuống chân cầu
Em cố vớt chỉ được chùm lá rụng
Một mình em, chiếc cặp còn trống rỗng
Con chữ bơi vòng, nước xoáy chìm sâu
 
Thầy Cô ơi! Bạn ơi! Giờ ở nơi đâu
Có lượm được chút nào công thức Toán?
Đời không cộng thêm vui, đời trừ đi hy vọng
Hạnh phúc chẳng nhân lên, buồn khổ lại chia đều
 
Chiếc cặp cô đơn chở gió lộng một chiều
Em mơ ước con chữ đừng chết đuối
Như con cá vẫy đuôi, tìm cách lội
Chữ trở về sống lại với bảng đen
 
Thầy Cô ơi! Phụ vớt giùm các con chữ cho em !
 
TRẦN KIÊU BẠC
California
Mùa Lũ Việt Nam 2007

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.