Thơ TRẦN KIÊU BẠC

MỘT GÓC TRÁI TIM CHO QUẢNG TRỊ

Trong nhiều năm lăn lóc tận Sài Gòn
Tôi vẽ vào tay bản đồ Quảng Trị
Bao lần trong đêm như là mộng mị
Mơ về quê nhà xa đã nhiều năm

Quảng Trị ơi ! Mới xa chỉ một lần
Mà giọt thời gian lăn không trở lại
Hay xa một lần để rồi xa mãi
Chỉ gặp quê mình qua giấc mơ thôi ?

Nóng ở Sài Gòn chỉ là nóng mồ côi
Không như gió Lào từng chùm thổi ngược
Mưa lũ hàng năm không hề báo trước
Thay nắng đổ đầu khô nẻ thịt da

Dáng Mẹ còm lưng đứng dựa cột nhà
Khóc gió bão qua chỉ mình ở lại
Quên mình nghèo vướng chân đầy cỏ dại
Trái tim nồng nàn không thể đóng băng

Hẹn sẽ về như đã hứa trăm năm
Nếm lại cháo vạt giường và lòng thả
Ly rượu Kim Long muôn đời không lạ
Gặp bạn xưa “nhận không ra ri hè” !

Mơ một ngày hoa xưa gọi bướm về
Bên bờ sông đầy bao dung Thạch Hãn
Đêm Cửa Tùng sương treo cành lãng mạn
Cầu treo Dakrong đưa tuổi tác sang mùa

Sông Sài Gòn đèn sáng chợt lưa thưa
Nghiêng nỗi buồn bên bồi sang bên lở
Quê mình ơi ! Mẹ hiền ơi ! Vẫn nhớ
Đêm một mình một Quảng Trị trong tim !

TRẦN KIÊU BẠC
Tháng 3,2013

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.