Thơ Nguyễn Thạch Nhân.

Riêng tôi

Có những tình cờ mang một chữ duyên
Và cánh cửa lòng ta hé mở
Những mưa buồn nắng vàng rực rỡ
Phút trở giấc của cái vô cùng
Ta. Những linh hồn phiêu dạt mông lung
Nương tựa nhau để trở thành sự thật
Bể khổ, thiên đường, quốc gia, trái đất
Vẫn chưa hiểu lòng nhau
Bởi vì ta duy nhất.

Lúc động lòng vì một sắc hoa riêng
Khoe lẻ loi trong góc vườn buồn bã
Sao không chia vui vì những điều khác lạ
Một cánh chim bay cũng vẽ được khung trời
Xin anh chị mở lòng
Vì cái riêng tôi.

Nguyễn Thạch Nhân.
Xuân Quý tỵ 2013

                                                                                         

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.