Thơ Hồng-Vũ-Chương

Quê mình

Quảng Trị đẹp hình sông dáng núi,
Đất bazan,gỗ khối ngút ngàn
Linh sơn,hắc thạch giăng màn
Mang sơn,Mai lĩnh,Mai đàn,Gia lâm.

Rặng Tá linh,voi nằm kỳ diệu,
Ngọn Tiên sơn,Viên kiệu cao xông
Thảo dư,Đầu tượng trời đông
Tam thai,Màn động,tương phùng non tây.

Sông với nước dẫy đầy bút tích
Thạch hãn giòng hữu ích thiên thu
Qua bao chìm nỗi mặc dù
Mồ hôi đá tỏa,đắp bù khí thiêng.

Nào Ái tử,Ô lâu,Lai phước
Nào Bích,Nhùng,Hiếu nước,Xuân lâm
Vĩnh định,Bến hải hờn căm,
Khắc ghi dấu ấn ngàn năm nặng nề.

Chạnh nhớ thuở nhìn về đất sáng
Đồng Hải lăng thẳng cánh cò bay
Triệu phong gạo nếp dẫy đầy
Hương đồng,cỏ nội khó khuây lòng người.

Bốn mùa vẫn hoa tươi nở thắm
Đôi bờ soi ngàn dặm chinh phu !
Bên bồi bên lở mặc dù
Đón mừng lữ khách viễn du sưu tầm…

Gặp,tiếp xúc thổ âm đặc sệt
Lắng nghe câu tình tiết lứa đôi
Giọng hò câu hát tô bồi.
Văn phong,lịch sử ngàn đời khó quên.

Hồng-Vũ-Chương
Jan.2013

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.