Thơ Trần Quốc Phiệt


Bài Hành Sáu Lăm

Gió lạnh tìm về, nhạn lại bay
Chiều nghiêng dốc núi bóng hao gầy
Vàng thu nhạt nhẽo pha màu úa
Chợt buồn thèm một chút gì cay
Bạn bè ngày cũ tìm đâu được
Thuở tuổi vào đời tình nghĩa thay!
Bôn ba tứ tán người một nẻo
Lưu lạc mười phương ới ai đây
Gọi tên nhau thử ai còn mất
Qua cuộc chuyển vần gió bụi bay
Vào tuổi sáu lăm còn mấy đứa
Về với nhau tìm một cuộc say.

Kể lại nhau nghe thời lang bạt
Sống chết cận kề tính phút giây
Lương lãnh chưa tròn ba ngày… hết
Sổ quán dày trang nguệch ngoạc đầy.

Tìm thử dư âm hồn niên thiếu
Bát cơm “phiếu mẫu” tạm qua ngày
Sách đèn hôm sớm mong đỗ đạt
Gầy mộng tương lai, đỡ kéo cày
Gặp buổi loạn ly vào quân ngũ
Tứ cố vô thân giữa quân hành
Bao lần gục xuống rồi đứng dậy
Thần chết tha – lại sống vẫy vùng

Đường quân một mực lo trách vụ
Ai ngỡ rằng cho bạn bỏ mình
Đồng minh tình nghĩa phai nhanh thật
Quỷ kế suy cùng hiểu mới kinh!
Thế đó, là thua là gãy súng
Là tù là tội phải đi đày
Long Giao én liệng tin chiều sớm
Sơn La mù mịt khói sương bay
Quay vòng trở lại thời trung cổ
Lá rừng củ chuối sống lất lây
Một hôm nghe tin giặc phương Bắc
Thân lại lê thân đến đầm lầy.
Nam Hà giăng mắc mây vờn núi
Đồng sâu thăm thẳm thay trâu cày
Thức ăn thiếu máu cho đỉa bú
Ngày qua ngày, đồi trắng phơi thây.

Ai ngỡ rằng ai người sống sót
Về giữa thành đô chịu đắng cay
Không thầy không thợ làm sao hở
Ôi ngán ngẩm thay thế gian này
Mặt lạ, có ai còn nhìn lại
Phó mặc đời, sáng xỉn chiều say
Nhìn đời với cặp mắt mờ ảo
Đếm bước thời gian chậm rãi quay.

Áo cừu còn mặc sờn bao bận
Cơn bão xoay chiều bạt về đâu
Thu lại rồi thu hồn thổn thức
Mà thèm ly rượu, thèm cuộc say
Bạn bè ngày ấy chừ ly tán
Đứa còn đứa mất hỏi ai hay
Xin hãy về đây quây quần lại
Cùng cạn với nhau chén rượu cay
Nỗi buồn thế sự càng thêm thấm
Gió lạnh ngoài kia nhẹ lay cây
Ngọn nến lung linh, vây vò rượu
Như hồn phiêu dạt tựu nơi nầy
Rượu sóng sánh rung … này ta uống
Độc ẩm, gọi phần của chúng bay
Ly này tau với thằng chết trận
Ly này tau cúng đứa banh thây
Ly này riêng tặng thằng chìm biển
Ly này tau tiễn tù phơi thây
Đáy ly cạn, bốc hồn phiêu bạt
Khơi lò hương khói, phút ngất ngây
Tay nâng gõ nhịp… hề… tao ngộ
Sảng khoái cười vang giữa đắng cay
Hồn xiêu phách tán nơi xa thẳm
Thức dậy, đây nầy…chính phút giây
Để nghe gió rít ngàn cay đắng
Mà cạn chén nầy, rượu sáu lăm.

Hạ Thái- Trần Quốc Phiệt
This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.