Thơ Nguyễn Thạch Nhân

Lời giới thiệu.

Tác giả Nguyễn Thạch Nhân,trước năm 1975 dạy học,đi lính.
Sinh trưởng tại làng An Trú,quận Triệu Phong,tỉnh Quảng Trị.
Hiện sống tại tiểu bang North  Carolina từ năm 1994 đến nay.
Có Thơ và Truyện đăng trên tạp chí Làng Văn và Khởi Hành…

Mục Văn Học của Website Hội Đồng Hương Quảng Tri,trân trọng giới thiệu 3 bài Thơ của tác giả,dưới đây :

1.Tôi đọc một mình

Chim có nhớ khi ra trời rộng
Cành cây kia mẹ mớm những ngày
Tôi nhớ quê hương
Nỗi đau không nói được còn đây.
Đồng ruộng mênh mông,biển dài sóng vỗ
Sao lòng người không đủ rộng cho một cánh cò bay!

Xin lỗi – Anh là người Việt Nam
Khoát tay ngập ngừng ú ớ
Là Tàu

Hàn ?
Mà xem chừng ngờ ngợ.

Tiếng nước tôi hay, dở
Xin để những người thông minh
Những nhà ngôn ngữ.
Riêng tôi
Chiều nay
Tôi thèm được nói tiếng nước mình.

Xin lỗi – Chị là người Việt Nam
Sorry,mĩm cười vội vã
Thế giới một nhà
Vẫn thấy mình xa lạ
Có cái gì riêng trong những cái chung
Lẻ loi giữa phố Boston
Nắng xế bóng nghiêng trên thềm gạch cũ
Đời vô tình qua những bước chân.

Xin lỗi chị là người Việt Nam
Đôi mắt long lanh vỡ trào mật ngọt
Con chim lạc đàn đã tìm ra giọng hót
Dào dạt yêu thương.
Tiếng nước tôi và không khí quê hương
Tôi được thở , được nghe
Một chiều xứ lạ.

Cảm ơn chị
Người phụ nữ Việt Nam
Lịch sử hôm nay chị viết những trang.
Một mình tôi đọc.

2.Nào thấy được bờ

Hỏi
Em về thăm vài bận
Vạt áo nâu không che kín phận mình
Đường vào cõi  không lận đận
Hạt bụi bám trang kinh.

Đời  người không mấy vui
Chiếc thuyền nan bơi ngược nước
Sao vẫn thấy
Thương em
Thương em làm người bỏ cuộc.

Ta tìm em
Người lính  về lại chiến trường xưa
Tìm bóng mình trên quê hương khốn khó
Đồng đội,bạn thù,cuộc chơi máu đổ
Ta mơ hồ nghe tiếng gõ ngày qua

Em cười
Bình lặng một đóa hoa
Mắt em rộng
Đủ cho ta thấy bóng.

Em ơi
Mười năm
Hai mươi năm
Ngọc kết tình riêng chừ đã vỡ
Bay rồi men ấm ủ bài thơ
Thuyền em đi
Ngại chướng chập chùng vẫn còn bến đỗ
Từ vô minh. Nào ta thấy được bờ.

3.Chuông khuya

Thân tặng Anh Thuyết

Về lại Huế như một người khách lạ
Tường đổ rêu phong
Người quen đâu?
Trăm ngã.
Dửng dưng vẫn thấy bận trong lòng.
Gió vẫn thổi trên kỳ đài bao lần đổi sắc
Sông Hương lặng lẽ sông Hương
Có tiếng cười nhòe nước mắt
Quá khứ ngậm ngùi sau những lớp sơn.

Lịch sử đi trên mái tóc
Thời gian đếm những bước chân
Đêm sông Hương bài thơ ai đọc
Vận nước tình người nước chảy trôi dòng.

Tôi đứng, tôi đi.
Lạ quen những bước có không
Chuông khuya bổng dội trong lòng giữa trưa.

Nguyễn Thạch Nhân.

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged , . Bookmark the permalink.

Comments are closed.