Caitriona Loughrey’s poem

Don’t leave on later

Barely the day started and… it’s already six in the evening.
Barely arrived on Monday and it’s already Friday.
… and the month is already over.
… and the year is almost over.
… and already 40, 50 or 60 years of our lives have passed.
… and we realize that we lost our parents, friends.
and we realize it’s too late to go back…
So… Let’s try, despite everything, to enjoy the remaining time…
Let’s keep looking for activities that we like…
Let’s put some color in our grey…
Let’s smile at the little things in life that put balm in our hearts.
And despite everything, we must continue to enjoy with serenity this time we have left. Let’s try to eliminate the afters…
I’m doing it after…
I’ll say after…
I’ll think about it after…
We leave everything for later like ′′ after ′′ is ours.
Because what we don’t understand is that:
Afterwards, the coffee gets cold…
afterwards, priorities change…
Afterwards, the charm is broken…
afterwards, health passes…
Afterwards, the kids grow up…
Afterwards parents get old…
Afterwards, promises are forgotten…
afterwards, the day becomes the night…
afterwards life ends…
And then it’s often too late….
So… Let’s leave nothing for later…
Because still waiting see you later, we can lose the best moments,
the best experiences,
best friends,
the best family…
The day is today… The moment is now…

Caitriona Loughrey

Đừng hẹn đến về sau

ngày vừa chớm, ngày đã chừng tắt lẹ
tuần mới sang, tuần đã vội hết tuần
năm tháng phiêu nhiên, bao mùa lá
cuộc đời thoáng chốc đà hết xuân

bỗng thảng thốt nhận ra, ta chẳng còn mẹ còn cha
mất đi cả dăm ba người bạn
bỗng nhận ra chẳng tìm đâu lối cũ
muốn quay về chỉ thấp thoáng chân mây

thôi hãy thử,
cho dù có là chuyện dâu bể
hãy vui sót lại khoảng đi về
để cứ làm những gì ta đã thích.

vẫn tô màu bức nhân gian xám xịt
cười độ lượng cả với kẻ quay lưng
vẫn an nhiên lặng ngắm ánh trăng rằm
còn bao lâu nữa mà vẫn đợi, vẫn chờ

đừng gác lại những chuyện hẹn đến về sau
bởi có lắm điều ta không thể hiểu
về sau ly cà phê sẽ nguội đắng
về sau có điều gì chẳng đổi thay
về sau nhan sắc cũng rồi tàn lụi
về sau sức khoẻ chỉ là giấc mơ
về sau những chim con sẽ rời tổ
về sau cha mẹ như chiếc lá vàng
về sau lời hứa chỉ như cơn gió thoảng
và về sau, ngày lại chuyển sang đêm

cuộc đời chấm dứt
cung đàn đã đứt
còn một linh hồn hối tiếc thẫn thờ trông
nên đừng dành lại cho về sau

ta sẽ mất đi mỗi phút giây hiện tại
đi qua cuộc đời mà như chẳng đi qua
cứ mất đi những lúc có bạn có ta
đánh mất thời gian dưới mái nhà

đừng hẹn đến về sau
hiện tại là đây
và khoảnh khắc là lúc này.

đinh yên thảo chuyển ngữ
@Fb/dyt

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.