Truyện

QUÁ GIANG

Chiều Chủ Nhật tôi về sớm. Đang bật xi-nhan trái để ôm cua ngã ba, tôi thấy hai cậu nhóc khoảng 11, 12 tuổi ăn mặc gọn gàng, một cậu ngồi vẻ thiểu não bên vệ đường, còn một cậu đứng đang giơ tay hú họa xin quá giang. Tôi đoán hai ông nhóc này chắc đang học lớp sáu. Tôi chầm chậm tấp xe vô lề phải rồi bấm kính xuống hỏi:
– Có chuyện gì hai nhóc? Muốn quá giang hả?

Ông nhỏ đang ngồi liền bật dậy mừng rỡ kéo cậu đang đứng tiến lại sát cửa xe:
– Dạ. Chú cho tụi con quá giang nghen chú.
Tôi gật đầu:
– Ờ.

Tôi xuống xe mở cửa xe sau. Một cậu nhóc nhìn tôi ngập ngừng:
– Chú cho con ngồi trước được không chú?
– Sao không chớ. Con lên đi.
Tôi nói rồi mở cửa xe trước cho cu cậu. Còn cậu kia thì đã ngồi lên băng sau.

Tôi lên xe lái chầm chậm hỏi:
– Tụi con về đâu?
– Dạ chú cho tụi con về Huỳnh Thúc Kháng. Con cảm ơn chú.
Tôi ậm ừ. Cậu ngồi trước nói tiếp:
– Tụi con đứng chờ nãy giờ lâu lắc xin quá giang xe honda mà nhiều người không cho. Chắc họ nghĩ tụi con là cướp ha chú. Ai ngờ gặp chú, may quá.

Tôi cười:
– Nhìn hai đứa bay ốm nhách mà cướp gì nổi. Chắc họ vội đi công chuyện nên sợ phiền đó thôi con.
Rồi tôi nghiêm giọng:
– Nhà dưới HTK mà hai đứa đi đâu lên xa tuốt trên đây?
– Dạ chiều Chủ Nhật không đi học thêm nên hai tụi con rủ nhau lên nghĩa địa thắp hương cho ông bà chú à. Mùa mưa không đi được giờ mùa nắng tụi con đi.

– Hai đứa học lớp mấy rồi?
– Dạ hai tụi con học lớp 6.
Vậy là tôi đã đoán đúng. Tôi nói giọng khuyên bảo:
– Hai đứa ráng học cho ba má vui lòng nghen.
– Dạ chú.

– Lúc đi hai đứa đi bằng gì?
Thằng nhỏ ngồi sau trả lời:
– Dạ tụi con đi bộ chú. Giờ mệt quá với đói bụng đi hết nổi chú ơi. Con xin quá giang để về kịp đi lễ chú à.
Tôi nghe hai đứa trả lời mà thấy thương. Tôi hỏi:
– Hai đứa nhà theo Đạo Thiên Chúa hả?
Cậu nhóc ngồi sau trả lời:
– Dạ chỉ nhà con thôi chú. Nhà thằng bạn con theo Đạo Phật.

Tôi lẩm bẩm như tự nói với mình:
– Đạo nào cũng tốt. Đạo nào cũng dạy con người hướng thiện. Chỉ có những kẻ vô đạo mới khốn nạn.
Ông nhỏ ngồi trước la lên:
– Sao chú nói giống ba con vậy.
– Ờ thì chú và ba con được dạy như vậy.

Tôi nhìn kính chiếu hậu giả bộ hỏi ông nhóc ngồi sau:
– Ủa, mà Đạo Thiên Chúa đâu có thắp hương con?
Ông nhóc trả lời không suy nghĩ:
– Dạ đó là hồi trước thôi chú. Giờ cho thắp hương để phù hợp với phong tục người Việt mình chú à.
Tôi mỉm cười:
– Thì ra vậy, giờ chú mới biết.

Xe tới đường HTK tôi tấp vô lề, xuống mở cửa cho hai chú nhóc. Hai cậu xuống xe. Cả hai đứa đều cúi đầu:
– Con cảm ơn chú.
Cậu ngồi sau nói tiếp:
– Nếu chú không cho quá giang chắc con bị trễ đi lễ rồi. Con cám ơn chú nhiều.
Tôi cười nói:
– Không có gì đâu con. Thôi hai đứa về nghen. Chú về đây.
– Dạ chú về.

Tôi lên xe lòng vui vui. Nhìn qua kiếng chiếu hậu, tôi thấy hai ông nhóc còn đứng vẫy tay chào tôi. Tôi thầm nghĩ, thì ra ở thời buổi nhiễu nhương này vẫn còn có những gia đình dạy con mình những điều tử tế.

Nguyễn Khoa Phước

This entry was posted in Truyện Ngắn, Văn Học. Bookmark the permalink.

Comments are closed.