Thơ

CÔ GIÁO VÙNG CAO

Thương em cô giáo vùng cao
Trèo đèo lội suối bản nào cũng qua
Mưa rừng gió núi dặm xa
Cô gieo con chữ nẻo xa nẻo gần

Đêm về gió núi buốt thân
Lật trang giáo án phân vân nỗi niềm
Ngọn đèn le lói trong đêm
Ấp từng con chữ ngoài thềm gió reo

Mang con chữ lội suối đèo
Gieo âm thanh vọng bản nghèo vùng xa
Bước chân trên lối cô qua
Hoa rừng nở thắm dặm xa gió ngàn

Tình cô đã trót nặng mang
Thương đôi mắt trẻ ngỡ ngàng i ,a
Lòng cô chẳng muốn rời xa
Non ngàn gió núi thẳm xa thị thành

Thương cô giáo mái đầu xanh
Phồn hoa phố thị…gác đành lên non
Gửi cô giáo chút tình con
Vần thơ viết vội điểm son hoa đời.

FC/CTLGVTH

Bài thơ không rõ tác giả.

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.