Người cha cho cô con gái nhỏ của mình đi nghỉ lễ với các thành viên trong gia đình. Khi cô gái trở về nhà, người cha hỏi cô:
Hãy thành thật nói cho cha biết con có tận hưởng được những ngày nghỉ của mình không?
Cô trả lời:
Mọi người đều tốt với con ngoại trừ dì Nancy. Dì ấy có vẻ quá khắc nghiệt và con có cảm giác rằng Dì ấy ghét con.
Người cha hỏi.
Tại sao? Điều gì khiến con nghĩ như vậy?
Cô bé đáp.
“Thứ nhất, dù con có chào bao nhiêu lần Dì ấy cũng không đáp lại. Thứ hai, có hôm con giúp Dì tìm chiếc đồng hồ bị mất nhưng Dì thậm chí còn không nói cảm ơn. Thứ ba, Dì ấy không bao giờ tương tác với con như những người khác đã làm và chưa bao giờ nói chuyện với con trước đây. Thật không thể nghỉ được Dì ấy ra sao.
Người cha nói:
Thật không? Vậy phản ứng của Dì ấy khi con chào Dì ấy là gì?
Cô gái thốt lên:
Dì ấy giả vờ không chú ý đến con
Người cha ngừng một chút rồi nói:
Cha nghĩ con đúng. Nancy thực sự là một người Dì tồi tệ, và cha nghĩ rằng Dì ấy thực sự ghét con. Vì vậy, từ giờ trở đi con cố gắng tránh Dì ấy càng nhiều càng tốt.
Ngay sau đó, người cha bật ra tiếng cười khúc khích khiến cô ngạc nhiên. Anh chạm vào cánh tay cô, và với một nụ cười trên khuôn mặt, anh nói:
Đó là tiếng nói của tâm trí con. Tâm trí của con đã dựng lên tất cả những câu chuyện tiêu cực về Dì của con, khiến con khó nhận ra rằng Dì ấy bị câm điếc. Dì Nancy không thể nghe hoặc nói, vì vậy tất cả những giả định của con về Dì ấy là sai. Tâm trí của chúng ta là như vậy. Tâm trí có thể là một kẻ nói dối rất thuyết phục. Nó chỉ đơn giản là bịa chuyện. Với rất ít hoặc không có bằng chứng, nó tạo ra những câu chuyện tiêu cực về thế giới và bản thân chúng ta. Vì vậy, con không nên tin vào mọi điều mình nghĩ. Và quan trọng nhất, nếu con có thể chiến thắng tâm trí của mình mãi mãi, con có thể đạt được bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình.
Rộng lượng với chính mình và người khác dẫn đến hạnh phúc viên mãn.