Thơ Trần Văn Lương

DẮT LỢN QUA ĐƯỜNG

Chiều mơ dắt lợn qua đường,
Tưởng chừng trở lại quê hương năm nào.
Gập ghềnh chân thấp chân cao,
Lợn lon ton bước, người nao nao sầu.
Gió hoang đổi dạng thay màu,
Hung hăng ép lá xướng câu tuyệt tình.
Người vờ câm điếc làm thinh,
Cơn đau xé ruột chỉ mình mình hay.
Bần thần đứng ngóng mây bay,
Mây tan mấy bận, mắt cay bấy lần.
La cà mỏi gối chồn chân,
Ngõ về chốn cũ thoạt gần thoạt xa.
Lui cui dọ lối quê nhà,
Xương khô lấp nẻo, hồn ma cản đường.
Quơ tay ghì nhánh tà dương,
Nghe như muối xát vết thương trong lòng.
x
x x
Thẫn thờ dắt lợn ra sông,
Cây khô, bến vắng, đò không tay chèo.
Một rừng sóng nhỏ đói meo,
Dựa hơi gió đẩy đám bèo ngược xuôi.
Trên dòng nước đục nổi trôi,
Cánh xơ xác rã, cánh tơi tả rời.
Bập bềnh dắt díu ra khơi,
Cầu mong chóng được đến nơi an bình.
Ngờ đâu cuối chặng linh đinh,
Xác người, xác cá chết sình nằm phơi.
Mênh mông oán khí ngập trời,
Giọt mưa uất hận thầm rơi lối mòn.
x
x x
Ngù ngờ dắt lợn lên non,
Nào hay cảnh cũ chẳng còn như xưa.
Núi mòn, đất lở, cây thưa,
Bàn tay phá hoại chẳng chừa nơi nao.
Tai nghe lũ Chệt ồn ào,
Biết Cao nguyên đã lọt vào ngoại bang.
Ung dung giặc Bắc ùa sang,
Dần dà nuốt trọn mảnh giang san này.
Vô tình người có nào hay,
Mình lưu vong tại chính ngay quê mình.
Vọng về tiếng khóc u linh,
Nổi chìm giữa tiếng âm binh cợt cười.
x
x x
Hoang mang dắt lợn tìm người,
Nắng chai màu áo, mưa tơi dấu giày.
Khật khừ nửa tỉnh nửa say,
Nghe bao ước vọng trên tay mỏn dần.
Nhọc công thăm hỏi xa gần,
Non sông khác chủ, người thân chốn nào.
Phố phường thú dữ lao xao,
Vực sâu vẳng tiếng kêu gào đắng cay.
Trời chiều thoảng chút heo may,
Cỏ đuôi chồn đã phất đầy ruộng nương.
Ngoái đầu trông lại quê hương,
Tang thương xóm cũ, thê lương bóng già.
x
x x
Tàn mơ, dắt lợn về nhà,
Giương đôi mắt lệch xót xa nhìn đời.
Chợt nghe pháo nổ vang trời,
Hình như Tết lại đến nơi quê người.

 

Trần Văn Lương
Cali, 2/2017

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.