ĐỊNH GIÁ TÌNH SI
Có lần, anh bạn Taiwan nọ nhờ tôi kiếm giúp một con vợ hiền thục, đảm đang cho thằng cháu kêu ảnh bằng cậu. Tôi chấm ngay con nhỏ cháu bà con, cũng kêu tôi bằng cậu. Con nhỏ nhà nghèo, bán cà phê bên chợ xã lượm bạc cắc mỗi ngày, tía nó bị hở van tim, nhà túng ngặt lắm, cứ thiếu trước hụt sau. Con nhỏ trắng da dài tóc, má đỏ môi son, ngực bưởi lưng ong bảnh gái, mà lại nết na thùy mị dễ thương, bà con xóm làng từ già chí trẻ ai cũng phải mến.
Mọi việc suôn sẻ…, ngày làm đám hỏi, tôi trong vai mai dong lại đóng vế hàng cậu nên được ngồi ghế chủ tọa. Đang mơn ria khoái chí hiu hiu vì được ngồi bàn giữa, cả hai họ đều hiếu kính trọng vọng thì có thằng nọ trong xóm rủ tôi ra ngoài nói chuyện riêng.
Thằng này tạm gọi thằng Tèo, làm mướn quanh năm, hiền như cục đất. Nó thầm thương nhỏ cháu tôi đã 5, 7 năm nhưng chớ dám ngỏ lời, chỉ biết hàng ngày sáng chiều hai cữ ra mài mòn dái ở quán cà phê con kia. Nghĩ đến nó thấy cũng tội, tôi vừa đi ra vừa định bụng lát nữa bỏ nhỏ thằng chú rể cho Tèo chút đỉnh làm vốn. Xứ này, chỉ cần có chiếc xuồng chạy đò dọc cũng tạm sống được. Vừa xuồng vừa máy đuôi tôm cỡ 30 triệu thời giá lúc đó chứ nhiêu.
Ra chỗ vắng, Tèo gằn giọng hạch tội tôi: “Cậu Hai, sao cậu nỡ gả người yêu của tui đi? Đụ má, cậu tin tui đâm cậu lòi ruột hông?” Theo phản xạ tự nhiên, vùng rún tôi nghe lạnh thót minh mang tình sầu. Tôi thụt lui ba bước, ngó thẳng vô mắt thằng cốt đột để trấn áp tinh thần, nhưng bụng cứ chăm chăm lo bàn tay nó đang đút túi quần. Tôi nạt luôn:
“Mày làm sao bảo bọc con nhỏ mà bày đặt yêu với thương hả, thằng mắm dố? Đụ mẹ, giờ muốn gì, nói!”
“Đù má, cậu ngon ha! Tui nói thẳng luôn, cậu có tội lớn với tui, giờ phải đền tiền cho tui đi nhậu giải sầu!”
“Bi nhiêu?”
“50 ngàn!”
Tôi móc tiền ra đưa nó cái rột, khỏi oong-đơ.
* * *
Con nhỏ bán cà phê chợ xã năm xưa giờ đã có hai con, đứa lớn vừa tốt nghiệp tiểu học. Thằng Tèo thì bỏ đi mất biệt. Thỉnh thoảng nhớ tới thằng cốt đột, tôi nghe lòng buồn chưng hửng: rốt cuộc, giữa tôi và Tèo, đứa nào lượng đúng giá tình si hơn?