Thơ Hùng Vĩnh Phước

 
Nắng Hè Lãng Đãng
 
 
Ta đứng giữa trưa hè nước Mỹ
nghe ve kêu trong ký ức nhạt nhòa
bông phượng đỏ và chút buồn nho nhỏ
đã theo ai về một phương trời xa.
 
Màu nắng bỗng giống màu mực lưu bút
chắc có người mang theo lỡ khi cần
ta ích kỷ, một mình ta giấu biệt
một kho tàng gồm lắm thứ bâng khuâng.
 
Giờ cũng vậy mà mai kia cũng vậy
chẳng ai dại gì gìn giữ rong rêu
riêng mình ta mong được nghe thấy lại
những xa xưa mai mốt sẽ tiêu điều.
 
Nghe một chút mơ hồ thôi cũng được
giọng học trò và tiếng guốc khua vang
thấy một chút sơ sài thôi cũng được
mái tóc thề và nón lá che  nghiêng.
 
Ôi cái nắng trưa hè nước Mỹ
sao lại ray rứt cái nắng quê nhà
ta gói nỗi niềm gởi về Quảng Trị
cộng chút ngậm ngùi của nắng bên ni.
 
Nắng như nắng của trưa Thạch Hãn
mà sao không thấy bóng Nguyễn Hoàng
có phải gót son trường lớp cũ
đã phai tàn theo lớp nắng thời gian?
 
 Hùng Vĩnh Phước
This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.