Chuyện ngắn
Trang Reader’s Digest (Hoa Kỳ) đã đề xuất độc giả gửi về những câu chuyện tử tế trong cuộc sống mà họ đã trải qua để lan tỏa những giá trị tốt đẹp. Những mẩu chuyện ngắn rất đỗi bình dị, hy vọng sẽ chạm đến trái tim độc giả .
Cuộc sống chỉ thực sự có ý nghĩa khi người với người biết quan tâm, chở che và yêu thương nhau. Dưới đây là những câu chuyện kể về những con người bình dị với những việc làm mộc mạc, vô tư nhưng giàu lòng trắc ẩn.
1. Tiền hoa của mẹ
Có một lần tôi đi siêu thị, khi thanh toán tiền hàng tại quầy thu ngân, tôi bị thiếu 12 đô-la, nhưng trên người chẳng còn đồng nào cả. Tôi đang loay hoay để trả lại bớt hàng hóa thì một người khách bên cạnh đưa cho tôi một tờ 20 đô-la.
Tôi mỉm cười và nói với anh ta: “Ồ, xin đừng tự làm khó cho bản thân”.
Anh ấy đáp lại: “Hãy để tôi kể cho cô nghe chuyện này. Mẹ tôi bị ung thư, bà đang nằm trong bệnh viện. Tôi đến thăm và mang cho bà mỗi ngày một bó hoa. Sáng nay, bà ấy đã nổi giận với tôi vì tôi tiêu nhiều tiền cho việc mua hoa. Bà ấy yêu cầu: ‘Hãy dùng sồ tiền đó để làm một việc gì khác đi’. Vì vậy, xin cô hãy vui lòng nhận nó. Cứ coi như đó là hoa của mẹ tôi”.
Leslie Wagner, bang Arkansas.
2. Nhân viên sân bay tốt bụng
Vì quên các quy định của sân bay về chất lỏng được mang theo hành lý xách tay, ngay tại khâu kiểm tra an ninh, tôi đã phải bỏ lại tất cả các hộp màu vẽ của mình.
Một tuần sau đó, khi tôi trở lại, tôi thấy một nhân viên phục vụ đang ở khu vực hành lý với túi đựng các hộp màu vẽ của tôi. Anh ấy không chỉ giữ chúng cho tôi, mà còn để ý kiểm tra ngày giờ trở lại của tôi để trả chúng tận tay.
Marilyn Kinsella, Canada.
3. 11km của lòng tốt
Rời khỏi một cửa hàng, tôi trở lại xe và nhận ra rằng cả chìa khóa lẫn điện thoại đều bị để lại trong chiếc xe đã khóa!
Một thiếu niên đi xe đạp qua. Khi thấy tôi đang đá lốp xe với vẻ mặt bế tắc, cậu ta hỏi: “Anh đang gặp chuyện gì vậy?”.
Tôi giải thích tình cảnh của mình và nói: “Kể cả nếu anh gọi được cho vợ, chị ấy cũng không thể mang chìa khóa đến cho anh được, vì đây là chiếc xe duy nhất của bọn anh”.
Cậu thiếu niên đưa điện thoại của cậu cho tôi và nói: “Anh hãy gọi cho vợ anh đi, bảo với chị ấy là em sẽ đến lấy chìa khóa”.
“Quãng đường cả đi và về là hơn 11km đấy”, tôi kêu lên.
“Đừng lo điều đó ạ”, cậu trấn an tôi.
Một giờ sau, cậu thiếu niên đã trở lại với chìa khóa trong tay. Tôi tặng cậu một ít tiền nhưng cậu từ chối. “Hãy coi như là em vừa tập thể dục đi”, cậu nói. Rồi giống như một chàng cao bồi trong các bộ phim, cậu nhảy lên xe và biến mất sau ánh hoàng hôn.
Clarence W. Stephens, bang Kentucky.