Thơ Như Không

VỀ BÊN THẠCH HÃN
Viết tặng nhà thơ Lê Mai Lĩnh

Bạn ta ở tù về
Ngồi bên dòng Thạch Hãn
Trải lá cây làm chiếc bồ đoàn
Nâng chén rượu mà sao cay mắt
Về đây sông núi một màu tang

Bao thằng chết những ngày máu lửa
Tiếng thét xung phong vang dội Cổ Thành
Pháo giặc bắn từ bên kia Cửa Việt
Ngọn cờ vàng chẳng kịp giương lên

Ngày chinh chiến khói mù trận địa
Xác rằn ri. Xác giặc. Xác dân
Đất đá cũng cháy đen rùng rợn
Chưa kịp thay băng súng đã đỏ nòng

Nhớ gió Lào xưa khô Quảng Trị
Bên kia sông bóng giặc trùng trùng
” Nghe gió thoảng vào hơi rượu mạnh ” *
Chiều nghiêng bóng núi
Lạnh Trường Sơn

Bạn ta về đây mười năm tù tội
Thân tả tơi từ Bắc chí Nam
Cơn đói lả người . Da xanh chí rận
Giọt nước mắt rơi . Buông súng tan hàng

Tan hàng
Tan hàng
Đau xé ruột gan
Đất trời quay quắt

Hơn hai mươi năm miền Nam đánh giặc
Đêm hỏa châu soi mắt Mẹ mỏi mòn
Mẹ chẳng kịp đợi đứa con tù tội quay về
Chết không nhắm mắt
Chiều mịt mù sóng bạc phá Tam Giang

Bạn ta về nhặt viên gạch vỡ
Cổ Thành đen khói đạn mấy mươi năm
Rót một chén đầy
Cạn thêm chén nữa
Mơ giấc mơ súng lại đỏ nòng…

Như Không
7/18

@Hon Viet

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.