Thời trai trẻ, gác bút nghiên, gác mọi ước mơ…lên đường “đánh Mỹ”
Cây súng trên vai, máu đỏ trong tim
Mụ lí trí! Hùng hục vượt Trường Sơn
Đêm nghỉ, ngày đi, giày vẹt gót, áo sờn vai thấm lạnh
Mẹ còng lưng vắt kiệt sức, mỏi mòn, thao thức đợi con về.
‘Ba mươi tháng Tư’! Bên thắng cuộc, hả hê!
Con trở thành kẻ kiêu binh trong đoàn “quân Giải Phóng”!
Nhưng! Ba mươi tám năm sau con vô cùng thất vọng!
Không hiểu mình đi “Giải phóng” cho ai?
Chễm chệ trên cao, toàn những kẻ bất tài!
Đáy xã hội, nhiều “dân oan” mất đất.
Khoảng cách “sang, hèn” cứ rộng mãi ra
Người ở “quê” không còn tha thiết với “ao nhà”
Tràn vào Miền Nam, ngọa, chiếm, xâm canh…từ núi, rừng, chợ búa, thị thành, lầu cao, gác tía ….!
Ngay như nhà ta thôi!
Chỉ có mình tôi gọi là: “góp công giải phóng”
Chẳng tước quan gì! Mà cũng cả xóm kéo vào
Người thì bán rau, lượm ve chai, giặt ủi, bán thịt chó, thuốc lào…
Thậm chí! Có cả lừa gạt, bảo kê, hút chích, bụi đời, đĩ điếm
Đi đâu, ở đâu cũng gặp toàn người “ngoài ấy”
Còn! đố ai tìm thấy bóng dáng người “miền trỏng” hiện diện trên quê hương mình đấy?
Nhà cửa, ruộng vườn ngoài ấy họ bỏ hoang.Quê hương tôi, tên thật đẹp, làng Vàng
Cũng có đình, chùa, bờ xôi, ruộng mật!
Không hiểu vì sao nhiều người bỏ tất để vào Nam chen lấn, đua tranh?
Riêng tôi!
Đã hơn sáu mươi năm, đang ở cuối cuộc đời
Vẫn cháy bỏng muốn được về nơi mình chôn nhau, cắt rốn
Đã mấy năm nay, tôi làm kẻ “chạy trốn”
Trốn khỏi “sai lầm” những năm tháng đã đi qua
Trở về quê hương, cất lại một nếp nhà
Tập làm nông, ngơ ngẩn tìm những mảnh gốm xưa, tuổi ấu thơ hoài niệm.
Bỗng choàng tỉnh! Đôi khi tìm thấy mình trong đó.
Cửa, cổng nhà cứ mở toang! Kể cả khi trời đang nổi dông, nổi gió.
Mỗi tháng Tư về tôi lại nhớ vào Nam!
Xin lỗi Tháng Tư! Xin lỗi Miền Nam
Những việc tôi đã làm
Xin lỗi tất cả!
những người “bên thua cuộc”.
Biết sao được!
Mọi người chúng ta sinh ra, đâu có thể chọn được thời cuộc
Nhưng lẽ đời, Đen Trắng phải phân minh
Xin lỗi tháng Tư
Hãy tha thứ cho mình!
Rất chân thành, không phải lời giả dối.
Bình Ngọc
Cựu chiến binh tỉnh Hà Nam