Điếu Cày

HÀNH TRÌNH 10 NĂM

BỊ BẮT

Ngày 19/4/2008

Quán cafe internet Bưu điện Đà Lạt

Tôi vừa đóng máy tính, đứng lên đi lại quầy tính tiền thì ở bàn phía sau một trong hai người thanh niên cũng đứng dậy tiến lại quầy tính tiền, anh ta đứng sát bên để nghe những trao đổi của tôi với người thu ngân. Linh cảm thấy điều chẳng lành, tôi băng qua đường sang cửa hàng mắt kính ở phía đối diện thì anh ta cũng băng qua đường, theo sát phía sau. Tôi vừa xem mắt kiếng vừa nhìn vào chiếc gương nhỏ để trên quầy hàng cho khách hàng thử kiếng thì thấy anh ta đứng sát phía sau tôi . Lộ rồi, việc cần nhất lúc này là tìm một chỗ để nếu chúng bắt mình thì sẽ có nhiều người biết và loan báo tin này đến bạn bè. Tôi đi bộ nên việc cắt đuôi lúc này quả thật không dễ, tôi đi thẳng vào chợ Đà Lạt và anh ta theo sát phía sau, vừa đi theo tôi vừa gọi điện thoại kêu tiếp ứng.(Hình trên : Tác giả trong những chuyến đi kết nối với anh em hải ngoại tại Cambodia.)

Qua mấy dãy sạp hàng trong chợ tôi thấy chợ chưa đông nên cũng khó cắt đuôi, tôi quyết định đi ra phía sau chợ theo cầu thang lên đường trên rồi vào quán cafe Tùng. Tôi sải bước khá nhanh, anh ta như chạy gằn phía sau cho kịp, vừa bước vào quán tôi kêu ly cafe sữa nóng và bước thẳng vào wc phía sau bếp rồi khoá cửa lại, việc đầu tiên là gửi tin nhắn cho các bạn thông báo có thể bị bắt nếu 30′ sau tôi không liên lạc lại, sau đó huỷ vài địa chỉ liên hệ mà bạn bè mới gửi cho tôi, bẻ gãy cái USB và xử lý cái máy sony notebook. Bên ngoài tay thanh niên đi theo tôi giật cửa wc khiến cô bé đang pha cafe trong bếp phải nhắc hắn : Trong đó có người mà anh giật cửa làm gì ? Tôi bật quẹt ga đốt mấy tờ giấy có ghi chép địa chỉ, giật nước bồn cầu cho trôi đi rồi đập cái notebook Sony vào thành bể nước ba cái thật mạnh. Sau đó nhắn thêm một tin nữa cho bạn rồi bẻ sim vứt vào bồn cầu xả nước, thay sim cũ vào máy và bình tĩnh bước ra ngoài.

Ly cafe đã đặt sẵn trên bàn, tôi vừa cầm ly cafe lên uống thì thấy chiếc xe công an đã đậu trước cửa quán, mấy tay công an bước vào đi thẳng đến trước bàn tôi đang ngồi. Tôi vừa uống cafe vừa nhìn người công an đứng trước mặt, anh ta lên tiếng trước :
-Mời anh Hải về công an thành phố Đà Lạt làm việc.
-Làm việc gì ? Để tôi uống xong cafe đã chứ.
Tôi vừa uống cafe vừa nhìn quanh, nhiều người trong quán bắt đầu chú ý đến tôi và mấy tay công an, tôi biết chuyện tôi bị bắt ở quán này sẽ đến tai bạn tôi và mọi người sẽ biết ngay trong chiều nay. Mấy tay công an đưa tôi ra xe về trụ sở công an TP Đà Lạt…

Tôi bắt đầu một chuyến đi xa nhà dài nhất trong cuộc đời như vậy.
…..

Mười năm với đời người là một khoảng thời gian dài, đắng cay gian khổ cũng nhiều nhưng những ai đã chọn con đường đấu tranh để đi đều không hối tiếc. Tôi cũng vậy.

ĐIẾU CÀY NGUYỄN VĂN HẢI

Xem thêm:
Điếu Cày and President Obama
TEN YEARS – A JOUNEY

This entry was posted in Truyện Ngắn, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.