Thơ Thế Vũ

CÒN THƯƠNG.

Cho dẫu đi đầu trời cuối đất
Chẳng thể nào quên một bóng hình
Kỷ niệm xuân xanh đà lạc mất
Lối xưa khuất nẻo biết đâu tìm

Còn thương cái thuở em mười tám
Áo trắng sum se sáng đến trường
Còn thương cái nắng trưa tan học
Vẫn đón chờ nhau cuối nẻo đường

Thơ ngây đâu biết quãng đường dài
Bao nhiêu hố thẳm với chông gai
Bao nhiêu mơ ước bao hy vọng
Sau một mùa thi đành nhạt phai

Đời vẫn âm thầm trôi bóng mây
Nhìn ra muôn hướng mảnh trăng gầy
Màn đêm nhòe nhoẹt màu mực tím
Gió đến vô tình lay bóng cây

Giờ phải xa nửa vòng trái đất
Lòng vẫn bâng khuâng chuyện lở làng
Đò đã sang sông sao gặp được
Cô bé năm xưa học Nguyễn Hoàng.

Thế Vũ
Orlando. 5/2011

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.