Thơ Nguyễn Phan Nhật Nam

Bao Xuân vẫn đó quê nhà

Hết năm, trời vẫn còn băng giá,
Những trận mưa đêm cũng bất ngờ.
Con sếu bỏ tôi đi biền biệt,
Đồi hoang, mây tím tái hoang sơ.

Mùa Xuân như vẫn còn đâu đó,
Nên nhánh cây gầy cứ khẳng khiu.
Mầm ẩn vào thân chưa thấy nhú,
Đâu đây vang tiếng quạ kêu chiều.

Em ơi tôi nhớ chi bờ dậu,
Con bướm vàng bay đậu giữa vườn.
Cây bí, bầu leo, dây mướp đắng,
Đồng xanh yêu dấu lắm Quê Hương !

Ngày Xuân em có gì vui Tết,
Hay vẫn thân gầy gánh nặng vai ?
Mái tóc vàng theo cơn nắng cháy,
Môi son phai nhạt nét trang đài.

Ngày Xuân tôi thả mình trên phố,
Lòng nặng như đeo một khối chì.
Không có mai vàng, không pháo nổ,
Vài ba thằng bạn để nâng ly.

Thật mong ai đó bàn tay nắm,
Dạo gót vườn Xuân áo lụa đào.
Gió hát trên cây, bầy én lượn,
Tình đơm mộng thắm giấc chiêm bao.

Cô đơn tôi đứng nhìn ra biển,
Thấy tận chân trời đâu có xa.
Mà bước chân đi mòn thế kỷ,
Mãi không thấy được lối quê nhà.

Cơn mưa dài vỡ trên thềm lạnh,
Thôi cuối cùng thì cũng hết năm !
Tôi tóc nhiều thêm vài sợi bạc,
Đã trôi qua cái tuổi trăng rằm.

Buồn thay cái phận đời vong quốc,
Xuân nếu về ngang qua lũng sâu.
Hãy rót dùm cho tôi chút nắng,
Để trang kỷ niệm mãi xanh màu.

Câu thơ tôi viết qua năm tháng,
Vẫn đó quê nhà cứ quẩn quanh.
Vẫn bóng em ngoài sân hiển hiện,
Mắt nhìn nhau lệ cứ long lanh…

Nguyễn Phan Nhật Nam

22 tháng 1 năm 2013

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.