Thơ Đỗ Trung Quân

TRONG GIỌNG NÓI ẤY
CÓ MÙI SÔNG THẠCH HÃN

Video Chiều ơi quê ngoại

Tôi không phải người Quảng Trị
Tôi nói giọng Hà Nội cũ
Giọng của mẹ tôi

Tôi sinh ở Sài Gòn, lớn lên và nổi trôi
Từ kênh Nhiêu Lộc một hôm thấy mình tấp vào chân cầu Thạch Hãn
Áo thì rách, quần thì mòn, người thì thảm như nạn đói năm bốn lăm

Thế rồi có một người đàn ông
Đưa tay ra bảo nắm lấy
Ông kéo tôi từ sông
Cho bộ quần áo và bảo từ nay anh về nhà tôi.

Sách đấy, cọ đấy màu đấy… có đủ thứ ở đấy anh muốn làm gì thì làm.
Thế rồi tôi đọc sách, tôi vẽ, tôi cắn củ khoai nửa đêm để dành cho cái đói bụng trên chiếc đĩa màu xanh, lồng bàn úp lại như một bầu trời nhỏ nhưng không có bão giông.
Chỉ có mùi khoai ngọt

Tôi không phải là người Quảng Trị
Tôi không biết quê mình ở nơi nào nhưng biết chắc tôi đã sống, đã nên người nhờ con người xa lạ ấy.
Trong giọng nói của ông
Có mùi sông
Thạch Hãn…

ĐỖ TRUNG QUÂN
@chvn

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.