Thơ Nguyễn Vô Cùng

Quê tôi

Người có biết vùng quê tôi Quảng Trị
Địa danh nào cũng lai láng tình thơ
Ái Tử chênh vênh, Thạch Hãn lặng lờ
Như Lệ lung linh, Cổ Thành man mác…

Người quê tôi biết sống đời an lạc
Trước sân nghèo chăm chút một vườn hoa
Đất dẫu cằn khô hoa vẫn mặn mà
Vẫn rạng rỡ hân hoan cùng nắng ấm

Mùa hạ gió Lào, mùa đông rét đậm
Đụn rơm nhà chung thủy những buồn vui
Đêm ướt sân trăng thiếu nữ ngậm ngùi
Muốn theo chồng thương mẹ già quạnh quẽ

Cuộc sống êm trôi như làn gió nhẹ
Đất và người quyện chặt mối tình quê
Mặt đất rưng rưng mỗi chuyến đi về
Sân ga nhỏ còi tàu vương vấn lạ !

Cuộc chiến bùng lên cho ngày vội vã
Đêm buồn tênh súng pháo lạnh lùng vang
Khe Sanh, Cam Lộ, Mỹ Thủy, Phương Lang…
Vành đai lửa, ngục A-Tỳ thể hiện

Trên xác chết có nụ cười thánh thiện
Vẫn còn nguyên nơi vẻ mặt em thơ
Giữa tiếng đạn reo, bà mẹ thẫn thờ
Ôm xác con bỗng dưng cười ngặt nghẽo

Khói lửa ngập trời, tang thương khắp nẻo
Để “Mùa Hè Đỏ Lửa” đến ngàn sau
“Đại Lộ Kinh Hoàng” chất ngất niềm đau
Cho hoang mạc về thay thành phố nhỏ

Thánh Địa La Vang trơ màu gạch đỏ
Mẹ sầu bi bên tượng Thánh ngã nghiêng
Chốn Già lam Chùa Tỉnh Hội uy nghiêm
Tan nát bởi lũ vô thần man rợ

Chẳng còn nữa làng quê và phố chợ
Chẳng còn trưa êm ả, chẳng còn đêm
Mãi bâng khuâng trăng khuyết rọi bên thềm
Nghe gà gáy, giật mình bài chưa thuộc !

Bến nước cũ còn suông lời hẹn ước
Đá u buồn nên kín cả rêu phong
Gió chiều lên làn nước gợn se lòng
Như tiếng nước thì thầm lời ai oán !

Quê tôi đó đã bao ngày lửa đạn
Mẹ oằn vai chất mãi gánh buồn đau
Bầu trời quê hương vẫn xám một màu
Bầy quạ đói vẫn từng hồi rúc rỉa

Dấu sỏi đá hằn chân người rệu rã
Bước lưu đày đêm tối mịt mù giăng
Chiều bên đồi nhìn sương khói xa xăm
Mơ về thuở sân trăng vườn hoa nhỏ

nguyễn vô cùng
Trại giam Ái Tử – 1978
(Hình trên:Nhà thơ Nguyễn Vô Cùng)
@invision

This entry was posted in Thơ, Văn Học and tagged . Bookmark the permalink.

Comments are closed.